Chương 1368: Đoàn Khiêm ở đây?
Thiệu Thanh Viễn sửng sốt, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy người ở ngưỡng cửa, sau khi nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông, ánh mắt lập tức sáng lên.
Sau một khắc, lại bất thình lình khóc lớn, hai ba bước chạy tới, quỳ trên mặt đất, thiếu chút nữa đưa tay ôm lấy đùi Thiệu Thanh Viễn: "Thiệu công tử, ngài mau cứu thiếu gia nhà ta đi.”
Thiệu Thanh Viễn: "..."
Hắn và Cố Vân Đông liếc nhau một cái, người này là ai? Ngược lại có vài phần quen mắt.
Vẫn là Trương chưởng quỹ nhanh chóng ngồi xổm xuống, đỡ người này: "Trịnh tiểu ca, ngươi trước tiên bình tĩnh một chút, đừng khóc ah. Có chuyện gì chúng ta chậm rãi nói, Nhị thiếu gia ở đây, cũng sẽ không chạy mất, ngươi đừng dọa phu nhân cùng tiểu công tử."
Trịnh tiểu ca kia ngẩn người, lúc này mới chú ý tới Cố Vân Đông cùng Trì Trì, vội vàng dừng tiếng gào của mình, vội vàng lau mặt: "Đúng, xin lỗi, ta quá hoảng hốt."
Hắn ngẩng đầu lên như vậy, Cố Vân Đông lập tức nhận ra, nhưng rất nhanh lại nhíu mày: "Ngươi không phải gã sai vặt bên người Đoàn Khiêm sao? Sao ngươi lại ở đây? Ngươi vừa rồi nói cứu thiếu gia nhà ngươi, không phải là chỉ Đoàn Khiêm chứ?"
Trịnh tiểu ca vội vàng gật đầu: "Vâng, chính là đại thiếu gia."
Lúc này ngay cả Thiệu Thanh Viễn cũng nhíu mày: "Đoàn Khiêm xảy ra chuyện gì? Hắn cũng ở phủ Lạc Châu?"
Sao vậy được? Hắn ta chạy xa như vậy làm gì.
Hơn nữa, hắn hình như đi cùng Đậu Phụ Khang, hắn ở đây, vậy Đậu Phụ Khang thì sao?
Thiệu Thanh Viễn hỏi từng vấn đề, Trịnh tiểu ca thiếu chút nữa ngất xỉu, vội vàng nói: "Ta, ta nói từ đầu đi."
Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông: "..."
Bắt đầu từ đầu? Như vậy xem ra chuyện của Đoàn Khiêm cũng không vội mà, vậy hắn vừa rồi còn khóc trời đoạt đất làm cho bọn họ thiếu chút nữa cho rằng Đoạn Khiêm mệnh đã sớm chiều.
Trương chưởng quỹ thở dài một hơi, đỡ Trịnh tiểu ca ngồi xuống một bên.
Hắn hiển nhiên cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Trịnh tiểu ca hít sâu một hơi, lúc này mới nói: "Thiếu gia nhà ta lúc trước quả thật đi cùng Đậu gia cô gia, vốn là cùng người ta bàn chuyện mua bán, nhưng ở giữa xảy ra rất nhiều chuyện, tóm lại thiếu gia cùng cô gia đi theo thương nhân kia một đường đi về phía tây nam. Tháng trước chuyện bên ngoài đã làm xong, mua bán cũng đàm phán xong, thiếu gia cùng cô gia vốn định khởi hành trở về, sau đó cô gia lại nhận được thư của Đậu tham tướng. Đậu tham tướng nói Đậu phu nhân xảy ra chút chuyện, nói cô gia sớm ngày trở về.”
Đậu phu nhân xảy ra chuyện gì, việc này Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông rất rõ ràng.
“Vậy Đậu Phụ Khang trở về, thiếu gia nhà ngươi sao còn ở đây?” Theo lý thuyết, nếu Đoàn Khiêm biết Đoàn Uyển bị bắt nạt, nhất định sẽ khẩn cấp trở về làm chủ cho nàng.
Trừ khi...
"Đậu tham tướng không nói cụ thể trong thư đã xảy ra chuyện gì?"
Trịnh tiểu ca lắc đầu: "Không nói. Ngược lại đi cùng thư của Đậu tham tướng còn có thư của đại tiểu thư, trong thư đại tiểu thư nhắc tới hai ngài, nói gặp thiệu công tử ngài ở phủ Vạn Khánh, còn nói Thiệu công tử muốn đến một huyện thành nào đó ở phủ Lạc Châu nhậm chức.”
Cố Vân Đông hiểu, xem ra Đậu tham tướng cùng Đoàn Uyển đều không nhắc tới chuyện kia.
Trịnh tiểu ca: "Thiếu gia nhà ta nghe nói các ngài không lâu nữa sẽ đến, vị trí lúc ấy của chúng ta cũng cách phủ Lạc Châu không xa, thiếu gia đã quyết định, dứt khoát trực tiếp khởi hành đến phủ Lạc Châu chờ các ngài. Cô gia cũng nghĩ vậy, chỉ là trong thư của Đậu tham tướng hình như thúc giục rất gấp, nên chỉ có thể tiếc nuối trở về."
Tiếc nuối??
Cố Vân Đông đỡ trán, ngược lại cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Đoàn Khiêm lại ở chỗ này.
"Vậy về sau thì sao?"
"Về sau, thiếu gia nói nếu đã tới, vậy cũng không thể uổng công, dù sao cũng là người làm ăn, vậy thừa dịp trong khoảng thời gian này nhìn tình huống ở phủ Lạc Châu này, nói không chừng còn có thể tìm được cơ hội làm ăn. Thiếu gia còn nói, Thiệu phu nhân đến phủ Lạc Châu này, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền, Thiệu phu nhân rất có bản lĩnh kiếm tiền, đi theo ngài nói không chừng có thể kiếm được một khoản lớn.”
Cố Vân Đông giật giật khóe miệng, cười gượng một tiếng, thật sự để ý tới ta ah, cũng không cần tán dương như vậy.
Thiệu Thanh Viễn có chút bất mãn, Đoàn Khiêm ngay cả tiện nghi này cũng chiếm, quả thật là gian thương, âm hiểm giả dối.
Trịnh tiểu ca không chú ý đến vẻ mặt hai người, chỉ cảm thán một tiếng, nói: "Thiếu gia nhà ta đi dạo ở phủ Lạc Châu vài ngày, tìm hiểu một chút thị trường. Không bao lâu sau, đã có liên hệ với La lão gia phú thương nổi danh phủ Lạc Châu này. La lão gia hào phóng, tán gẫu với thiếu gia, hai người nói chuyện rất vui vẻ. Chẳng qua Nhị tiểu thư nhà La lão gia này nhìn thiếu gia nhà ta bộ dạng tuấn tú lại có tài, coi trọng thiếu gia nhà ta."
Hả?? Chờ đã?
Phú thương phủ Lạc Châu, La gia? Nhị cô nương La gia?
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, hỏi: "La gia nhị cô nương này, có phải hiện tại hôn mê bất tỉnh hay không?"
Trịnh tiểu ca gật đầu: "Thiệu phu nhân, các ngài cũng nghe nói rồi sao? Việc này đã truyền ra khắp phủ Lạc Châu, mọi người đều biết."
Cố Vân Đông trong lòng có dự cảm không tốt: "La nhị tiểu thư này xảy ra chuyện, không phải là có quan hệ với thiếu gia nhà ngươi chứ?"
“Vâng." Trịnh tiểu ca vẻ mặt đau khổ: "Cũng là thiếu gia nhà ta xui xẻo, nhị cô nương La gia này cũng không biết nghĩ như thế nào, thiếu gia nhà ta đã nói ngài ấy ở nhà đã có thê tử, sẽ không nạp thêm phòng khác ở chỗ này. Nhưng La cô nương căn bản không nghe, còn nói cái gì mà nguyện ý làm bình thê, nàng ta sẽ cùng phu nhân ở chung hòa bình. Cái gì vậy? Nàng ta nguyện ý nhưng Thiếu gia nhà ta còn không muốn đây này.”
Cố Vân Đông vuốt trán, La nhị tiểu thư này thật sự không hề cố kỵ.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thiếu gia nhà ta trốn tránh La cô nương, La lão gia cũng tìm người trông chừng La cô nương. Thiếu gia thở phào nhẹ nhõm, cũng ít đi La gia. Bắt đầu suy nghĩ về việc có nên tìm kiếm một đối tác khác không? Các ngài cũng biết ánh mắt thiếu gia nhà ta luôn chính xác nhạy bén? Thật đúng là bị ngài ấy phát hiện. Đoàn gia làm ăn nhiều, trong đó bao gồm cả việc mua bán vải vóc, thiếu gia nhà chúng ta nghe nói trong núi có một sơn trại. Người bên trong tinh thông một loại bí pháp dệt nhuộm? Thiếu gia nhà ta muốn đi xem một chút, nếu như có thể thì mua bí kíp này hoặc ủy thác cho bọn họ dệt nhuộm rồi kiếm chút chênh lệch ở giữa cũng được."
Thiệu Thanh Viễn đập đập mặt bàn: " Nói chuyện thì nói cho tốt. Đừng mang theo việc riêng tư, trong tối ngoài sáng khen ngợi Đoàn Khiêm.”
Trịnh tiểu ca? " ..." Hắn ta không có mà. Hắn thật lòng thật ý cảm thấy như vậy.
Hắn có chút ủy khuất, nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể gật gật đầu.
Hắn cân nhắc một chút: "Thiếu gia sau khi biết chuyện này thì mang theo ta cùng hộ vệ vào núi, tính tìm sơn trại kia nói chuyện mua bán này. Ai biết được La cô nương kia lại dưới sự trợ giúp của nha hoàn vụng trộm rời khỏi nhà. Cũng tìm thấy chúng ta trên đường đi, theo chúng ta vào núi. Thiếu gia chúng ta đi bàn chuyện mua bán, chuyện rất quan trọng, làm sao có thể mang theo nàng?”