Chương 1369: Cửu Khương Hoa là của ai?
Trịnh tiểu ca rất căm phẫn, vừa nói đến đã có lực.
"La cô nương quả thực không phân biệt nặng nhẹ, nhất định phải đi theo. Thiếu gia tính nói rõ ràng với nàng ta, đến lúc đó lại cho hộ vệ đưa nàng ta trở về. Các ngài cũng biết thiếu gia chúng ta tâm thiện, còn nhớ tới thanh danh của cô nương, cho nên hai người một mình ở một bên nói chuyện.”
Thiệu Thanh Viễn: "......" Tâm thiện cái quỷ gì, Đoàn Khiêm là lão hồ ly ngàn năm, có thể tâm thiện đến đâu?
Trịnh tiểu ca cảm nhận được tầm mắt không quá thân thiện, tốc độ nói lập tức tăng nhanh hai phần: "Kết quả hai người cách đó không xa nói chưa được mấy câu, trong rừng đột nhiên xuất hiện mấy con heo rừng, chạy về phía chúng ta. La cô nương còn ở đó kêu to, sau đó lôi kéo thiếu gia bỏ chạy, cứ như vậy đi tới đi lui, chờ hồi phục tinh thần, chúng ta đã mất dấu thiếu gia và La cô nương.”
“Lúc tìm được thì La cô nương đã hôn mê bất tỉnh. Thiếu gia nói, La cô nương là vì đẩy hắn ra nên bị rắn cắn, còn lăn xuống sườn núi rồi bị đụng vào đầu. Chúng ta vội vàng dẫn người xuống núi, đưa La cô nương đến y quán Huệ Dân tìm đại phu trị liệu, kết quả, nọc rắn đã được giải, nhưng người lại không tỉnh lại được. Đại phu nói chắc là đụng vào đầu gây ra, cũng không dễ động thủ, cho nên hiện tại còn chưa tỉnh lại.”
Trương chưởng quỹ cũng ở một bên gật đầu: "Quả thật là như thế, La cô nương đến nay hôn mê đã được năm ngày. Y thuật đại phu của y quán Huệ Dân chúng ta so ra kém các phủ đệ khác, ngay cả Vi đại phu có y thuật cao nhất cũng không dám dễ dàng động thủ.”
Bình thường đại phu của y quán Huệ Dân, ngoại trừ từ Bạch gia đi ra, cũng sẽ tuyển một ít đại phu ở địa phương. Bên này dù sao cũng là phủ thành giáp biên giới, đại phu y thuật tốt rất ít khi đi về phía này.
"Vậy Đoạn Khiêm hiện giờ đang ở La phủ?"
"Vâng." Trịnh tiểu ca dùng sức gật đầu: "Thiếu gia nói La cô nương là vì cứu hắn mới bị lăn xuống sườn núi, nhưng người La gia lại nói, là thiếu gia nhà ta đẩy La cô nương xuống. Lúc ấy bên cạnh hai người không có bất kỳ người nào, nên nói thiếu gia nhà ta nói dối. Nhất là La lão gia kia, lúc trước còn cùng thiếu gia nhà ta nói chuyện nhiều ngày, xưng huynh gọi đệ, kết quả lúc này mới mấy ngày, lập tức trở mặt không nhận người. Thiếu gia nhà ta bị giữ ở lại La phủ, La lão gia nói, La cô nương không tỉnh, sẽ không cho phép thiếu gia nhà ta đi.”
Nói đến đây, Trịnh tiểu ca hừ lạnh một tiếng: "Ông ta thật sự cho rằng thiếu gia nhà ta không đi được, lần này chúng ta đến đã mang theo hộ vệ. Chỉ là thiếu gia cảm thấy La cô nương vì cứu hắn mới biến thành như vậy, trong lòng băn khoăn, lúc này mới tùy ý La lão gia làm.”
“Chính là không biết thiếu gia ở La gia như thế nào, vì mạng La cô nương kia, đến Cửu Khương Hoa của thiếu gia cũng lấy ra trao đổi. Hiện giờ La gia mời đại phu khắp phủ Lạc Châu và châu phủ phụ cận, chỉ cần ai cứu nhị tiểu thư tỉnh, sẽ cho người đó Cửu Khương Hoa này.”
Cố Vân Đông bất ngờ ngẩng đầu lên: "Cửu Khương Hoa là của Đoàn Khiêm?"
Trịnh tiểu ca gật đầu: "Là thiếu gia nhà ta trong lúc vô tình lấy được, ngài ấy vốn muốn bán dược liệu này cho... Đưa cho Thiệu công tử. Thiếu gia nói, dược liệu này nên giao cho người có thể phát huy tác dụng chân chính của nó, ngài ấy cảm thấy Thiệu công tử thích hợp nhất.”
Thiệu Thanh Viễn liếc xéo hắn ta một cái, đừng tưởng rằng vừa rồi hắn không nghe thấy, ngay từ đầu hắn ta nói là 'bán'.
"Thiệu công tử, ngài mau cứu thiếu gia nhà ta đi, La cô nương hôn mê thời gian dài như vậy, cũng không biết còn có thể cứu tỉnh hay không. Chẳng may..." Nếu thật sự xảy ra chuyện, còn không biết La gia sẽ làm ra chuyện phát điên gì đây.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày một chút, quả thật phải cứu người.
Cho dù không phải vì Đoàn Khiêm, cũng phải lấy được Cửu Khương Hoa kia.
Hắn buông chén trà trong tay xuống, nhìn về phía Trương chưởng quỹ ở một bên: "Ta nghe nói đại phu đi La gia đều cần phải có người giới thiệu mới có thể vào, ngươi là chưởng quỹ của y quán Huệ Dân, chắc cũng có tư cách này chứ?"
"Có có có. "Trương chưởng quỹ lập tức gật đầu: "Nhị thiếu gia tính khi nào khởi hành, ta sẽ trực tiếp bồi Nhị thiếu gia qua La phủ.”
La gia dù sao cũng là nhân vật có danh tiếng, La nhị tiểu thư lại là đại cô nương chưa lấy chồng, làm sao có thể tùy tiện để người ra ra vào vào La phủ chữa bệnh cho nàng?
Chẳng may một số giang hồ lừa đảo hoặc là lang trung chân đất chỉ biết da lông cũng đến góp vui thì làm sao bây giờ? Nếu trị tốt thì không nói làm gì, nhưng trị không được thì La gia ở phủ Lạc Châu này đến mặt mũi cũng mất hết.
Cho nên trước khi tiến vào La phủ, khẳng định phải trải qua một lần sàng lọc.
Có Cửu Khương Hoa làm vật hấp dẫn, những đại phu tự nhận y thuật cao minh muốn lấy được Cửu Khương Hoa, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp tìm người địa phương giới thiệu.
Trong đó người giới thiệu đương nhiên nên là y quán ở địa phương, mà có thể làm cho La gia tín nhiệm, thì đại phu của y quán Huệ dân giới thiệu là tín nhiệm nhất.
Thiệu Thanh Viễn nói: "Hiện giờ đi đi, trước tiên đi xem Đoàn Khiêm đã.”
Trịnh tiểu ca vừa nghe Thiệu Thanh Viễn giờ sẽ đi qua cứu thiếu gia, sắc mặt vui vẻ, vội vàng đứng dậy: "Đúng đúng đúng, sớm một chút cứu người chúng ta cũng sớm trở về, thiếu gia nhà ta mấy ngày nay chịu nhiều khổ cực rồi, phải nhanh chóng mang ra ngoài bồi bổ thật tốt mới được.”
Thiệu Thanh Viễn cạn lời: "Trước tiên ngươi không nên cao hứng quá sớm, ta còn chưa từng gặp qua nhị cô nương La gia kia, cũng không biết tình huống của nàng ta như thế nào, ta không xác định mình có thể cứu nàng ta hay không. Nếu như không cứu được, vậy để cho thiếu gia nhà ngươi lấy thân báo đáp đi."
Trịnh tiểu ca: "..."
A??
Lấy thân báo đáp??
Mặt hắn nhất thời khổ sở: "Thiệu công tử, ngài đừng trêu chọc tiểu nhân. Thiếu gia nhà ta là người đã thành thân, phu nhân còn đang chờ ở phủ Vạn Khánh. Hơn nữa, La cô nương kia chẳng may thật sự không cứu được, thiếu gia nhà ta lấy thân hứa hẹn chẳng phải là kết hôn sao?"
"Khụ khụ…"Cố Vân Đông bị nước miếng của mình sặc: "Có bản lĩnh ngươi nói lời này trước mặt Đoàn Khiêm xem."
Trịnh tiểu ca co rụt cổ: "Tiểu nhân không dám." Hắn vẫn rất quý trọng thân phận trước mắt này, đây không phải là sợ không nói nghiêm trọng một chút, Thiệu công tử không tận tâm sao?
Hơn nữa, trong lòng hắn một chút cũng không muốn gặp vị La nhị cô nương kia. Tuy rằng thiếu gia nói La cô nương là vì ngài ấy mới trở thành tình huống hiện tại, nhưng trong mắt hắn, đó cũng là La cô nương tự tìm.
Nếu không phải nàng ta nhất định phải lặng lẽ đi theo bọn họ vào núi, cũng sẽ không cùng thiếu gia một mình ở cùng một chỗ. Thiếu gia cũng sẽ không lạc mất hộ vệ, bên người có hộ vệ, căn bản sẽ không gặp phải nguy hiểm, cũng không cần nàng ta đến cứu.
Hiện tại tốt rồi, người La gia còn trách đến trên đầu thiếu gia.
Thiệu Thanh viễn lười nói với hắn ta, hắn hỏi Cố Vân Đông: "Nàng có muốn cùng Trì Trì ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, chờ ta trở về hay không?"
Cố Vân Đông lập tức lắc đầu: "Ta đi với chàng.”
Buổi sáng bọn họ từ ngoài thành tiến vào, đường xá cũng không xa, cho nên cũng không mệt mỏi chút nào, không cần nghỉ ngơi. Thiệu Thanh Viễn cũng không nói thêm gì nữa, hắn gọi Trương chưởng quỹ dẫn đường phía trước.
Đoàn người đi ra ngoài y quán Huệ Dân, ai ngờ vừa đi tới cửa, đã nhìn thấy một dược đồng vội vàng chạy tới, nói với Trương chưởng quỹ: "Chưởng quầy, dược liệu vận chuyển ngoài thành đã đến, Dư đại phu bảo ngài đi xác minh một chút.”