Chương 1372: Tự đa tình
Cố Vân Đông nhìn về phía La Tương và Tiểu Hạnh, hai người cũng không biết vì cái gì, đối diện với tầm mắt của cô, thế nhưng cảm thấy có chút khiếp sợ.
"La lão gia, La phu nhân. " Cố Vân Đông mở miệng: "Chúng ta tuy rằng hôm qua quả thật ở cùng một chùa miếu cùng La đại cô nương, cũng xác thực từ trong miệng vị Tiểu Hạnh cô nương này biết được La phủ khắp nơi tìm đại phu. Nhưng hôm nay chúng ta tới đây, thật đúng là không phải La đại cô nương giới thiệu.”
Sắc mặt La Tương thay đổi, Tiểu Hạnh càng tức giận mở miệng: "Thiệu phu nhân, lời này của ngươi có ý gì? Làm sao ngươi có thể qua sông phá cầu như vậy? Nếu không phải ngươi báo danh hào phu nhân nhà ta, ngươi có thể vào được cửa La phủ không?"
Cố Vân Đông nhìn lướt qua Trịnh tiểu ca vẫn đứng ở phía sau: "Vậy các người phải hỏi hắn, chúng ta đến với hắn.”
Tiểu Hạnh bất ngờ quay đầu, nàng ta không biết Trịnh tiểu ca, lúc này nhíu mày: "Hắn? Hắn có thể dẫn các ngươi vào?"
Trịnh tiểu ca vừa nghe lời này thì không chịu được, vội vàng chen tới phía trước: "Ta dựa vào cái gì mà không thể?" Vừa rồi hắn muốn nói chuyện, La gia đại cô nương này bị gì vậy? Sao có thể cướp công lao của hắn?
Nếu không phải vì thân phận hắn không thể tiện tùy ý xen vào sẽ bôi nhọ thanh danh thiếu gia, hắn đã sớm miệng hét to rồi.
Trịnh tiểu ca hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía La lão gia, chắp tay nói: "La lão gia, Thiệu công tử là ta tìm tới, y thuật của hắn cao minh, kinh nghiệm phong phú, là Trương chưởng quỹ tự mình xác nhận qua. Nếu không phải Trương chưởng quỹ tạm thời có việc, ông ấy đã tự mình đưa tới. Hắn tới đây, là vì thiếu gia nhà ta mà tới.”
Dứt lời, còn ghét bỏ nhìn thoáng qua La Tương với Tiểu Hạnh.
La lão gia nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, ông ta đương nhiên quen biết Trịnh tiểu ca. Cũng biết ngoại trừ người La gia, chỉ còn lại hạ nhân Đoàn gia vẫn luôn lo lắng việc này, cho nên khẳng định sẽ không tùy ý tìm người có lệ đến cho hắn.
Lúc này lại nhìn Thiệu Thanh Viễn, sắc mặt La lão gia tốt hơn không ít.
La phu nhân càng sửng sốt một chút, lập tức che miệng cười ha ha: "Thì ra là có vài người tự mình đa tình nha.”
Cố Vân Đông không kiên nhẫn cùng người La gia đấu nhau, cô xem như thấy rõ, La Tương với La phu nhân bất hòa, La Tương còn lợi dụng bọn họ đề cử cho mình.
Cô nhìn về phía La lão gia: "Nhị cô nương ở đâu? Chúng ta nên bắt mạch cho Nhị cô nương xem tình huống trước đi, chuyện trong nhà các ngài, các ngài quay đầu lại tự mình giải quyết đi.”
La lão gia nhíu mày, có chút bất mãn nhìn Cố Vân Đông một cái.
Nhưng việc có nặng nhẹ, quả thật nữ nhi quan trọng hơn.
"Hàm nhi ở ngay trong phòng, Thiệu đại phu bên này, mời.”
Thiệu Thanh Viễn đưa Trì Trì trong ngực giao cho Trịnh tiểu ca, bảo hắn ở bên ngoài chờ, lập tức cùng Cố Vân Đông đi theo La lão gia đi vào bên trong.
Trong nội thất có một nha hoàn đang hầu hạ, La Hàm nằm ở trên giường, nhìn sắc mặt rất kém, cánh môi trắng bệch, có chút gầy gò.
Thiệu Thanh Viễn ngồi ở mép giường, nha hoàn kia lấy cổ tay La Hàm từ trong chăn lấy ra, đặt ở trên gối mạch.
Lại cầm một cái khăn mỏng che ở cổ tay nàng, lúc này mới làm tư thế mời.
Thiệu Thanh Viễn đặt tay ở phía trên, ngưng thần một lúc lâu sau đó, nói: "Ta muốn nhìn mắt Nhị cô nương."
Nha hoàn kia lập tức muốn động thủ lật mí mắt La Hàm, nhưng bị Thiệu Thanh Viễn ngăn cản: "Để phu nhân ta làm.”
Nha hoàn dừng một chút, lui sang một bên, nhường vị trí cho Cố Vân Đông.
"Sờ sờ vị trí gáy nàng xem có khối cứng hay không.”
Cố Vân Đông cùng đi theo hắn khám bệnh rất nhiều lần, gặp phải nữ tử hắn không tiện động thủ này, bình thường đều là cô ở bên cạnh phụ trợ.
Kiểm tra một lúc, Thiệu Thanh Viễn lại bắt mạch La Hàm một lát rồi thu tay lại.
La phu nhân vội vàng hỏi: "Hàm nhi thế nào?"
"Nhị tiểu thư đầu tiên trúng độc rắn, sau lại đụng vào đầu. Tuy nói nọc rắn đã giải, nhưng trên đầu lại để lại khối u, bên trong có máu bầm, không cách nào tản ra.”
La phu nhân vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chính là như vậy.”
La lão gia cũng nói: "Đại phu của y quán Huệ Dân cũng nói như vậy, bọn họ nói muốn đẩy máu ứ ra, chỉ có thể hạ châm. Chỉ là tình huống ở đầu này quá phức tạp, bọn họ không nắm chắc, sợ là không cẩn thận, ngược lại làm nặng thêm bệnh tình của Hàm nhi.”
Kết quả chẩn đoán này, không chỉ một mình Thiệu Thanh Viễn nhìn ra, có rất nhiều đại phu tới, kỳ thật trong lòng đều biết, cũng biết phương pháp trị liệu.
Nhưng bọn họ không dám.
Tình huống của La Hàm kỳ thật so với Dương Liễu lúc trước nhẹ hơn một chút, ít nhất nàng không cần Bạch Mộc Tử phụ trợ, điểm tương đồng duy nhất chính là người hạ châm phải vững vàng, phải có kinh nghiệm, không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, cũng phải hiểu rõ cấu tạo huyệt vị trên đầu, bằng không cũng rất dễ xảy ra chuyện.
Những thứ này, vừa vặn là Thiệu Thanh Viễn có được.
La lão gia hỏi: "Thiệu đại phu, ngài có nắm chắc có thể chữa khỏi Hàm nhi không?"
"Có thể.”
"Rất nhiều đại phu đều nói khó thì khó..." La lão gia đại khái đã nghe nhiều đáp án thất vọng, lúc này đầu óc theo thói quen trả lời, nhất thời không kịp phản ứng lại, chờ ý thức được, lúc này ánh mắt sáng ngời: "Ngươi vừa rồi nói, ngươi nói có thể?? Ngươi có thể chữa khỏi Hàm nhi?"
La phu nhân cũng vội vàng tiến lên: "Thật sự? Thiệu đại phu, ngươi thật sự nắm chắc? Không phải đang lừa gạt chúng ta?"
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, La lão gia và La phu nhân liếc nhau, trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Nhiều đại phu đến đây như vậy, những đại phu y thuật cao minh có thể tìm được ở phụ cận này bọn họ đều đã tìm qua. Kết quả đều chẩn đoán ra nhưng vẫn là vô dụng.
Nhưng mà, sau một khắc bọn họ lại nghe Thiệu Thanh Viễn nói: "Nhưng ta có một điều kiện.”
La lão gia sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu: " Thiệu đại phu nói Cửu Khương Hoa đúng không? Không thành vấn đề. Chỉ cần Hàm nhi tỉnh lại, ta nhất định hai tay dâng lên Cửu Khương Hoa.”
"Không, ta không nói cái này. Cửu Khương Hoa là thù lao. Yêu cầu của ta là trước khi bắt đầu điều trị thì phải gặp Đoạn Khiêm Đoạn công tử trước.”
La lão gia giật mình: "Ngươi muốn gặp Đoàn Khiêm?"
"Đương nhiên? Ta nghe trịnh tiểu ca nói. Từ sau khi đánh Nhị cô nương hôn mê, Đoàn Khiêm vẫn luôn ở La phủ, cũng không biết hắn sống như thế nào.”
La lão gia sắc mặt có chút mất tự nhiên, ông ta nhớ ra người trước mặt là do Trịnh tiểu ca mời tới.
Trịnh tiểu ca vì Đoàn công tử, tất nhiên trước tiên phải bảo đảm Đoàn công tử bình an vô sự.
Thiệu đại phu đề nghị đi gặp người trước, cũng không phải không thể.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn có chút không thoải mái. Bởi vậy ngữ khí cũng cứng rắn vài phần: "Đoàn công tử ở trong phủ rất tốt. Nếu ngươi muốn gặp hắn đương nhiên không thành vấn đề. Ta sẽ dẫn các ngươi đi qua, chỉ là sau khi gặp xong, hy vọng ngươi thật sự có bản lĩnh kia có thể chữa khỏi cho nữ nhi của ta. Nếu không, ngươi chính là lừa gạt ta, ta cũng sẽ không khách khí.”
Thiệu Thanh Viễn đứng lên: "Được.”
Đoàn người một lần nữa đi ra khỏi nội thất, Trịnh tiểu ca đang ở bên ngoài sân nắm tay Trì Trì đi lại, hơn nữa thỉnh thoảng nhìn vào bên trong vội vàng ôm tiểu tử kia lên, hai ba bước nghênh đón, khẩn trương lại nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Có thể, có thể trị được không?"