Chương 1373: Gặp Đoàn Khiêm
"Có thể." Thiệu Thanh Viễn gật đầu, đón lấy Trì Trì đang ở trong lòng Trịnh tiểu ca: "Đi thôi, đi gặp thiếu gia nhà ngươi trước.”
Trịnh tiểu ca chỉ cảm thấy trong ngực trống rỗng, tiểu tử ấm áp thoáng cái không còn, còn chưa kịp phản ứng, đã bị ý tứ trong lời nói của Thiệu Thanh Viễn làm cho vui vẻ: "Đi, đi gặp thiếu gia?"
Hắn nhảy nhót, mắt thấy mấy người Thiệu Thanh Viễn đi xa, vội vàng chạy theo.
Nơi ở của Đoàn Khiêm kỳ thật cũng không kém, thân phận của hắn ở nơi đó, La lão gia không có khả năng coi hắn làm phạm nhân mà trông coi.
Huống chi, La lão gia kỳ thật trong lòng biết rõ, nữ nhi của mình xảy ra chuyện, khả năng thật sự giống như Đoàn Khiêm nói, là vì cứu hắn mà ra.
Chẳng qua ông ta không cam lòng, cảm thấy nếu không phải Đoàn Khiêm không lưu tình mà cự tuyệt Hàm nhi như vậy, Hàm nhi cũng sẽ không vụng trộm đuổi theo, còn xảy ra chuyện. Tìm một người để giận chó đánh mèo, trong lòng ông ta cũng không khó chịu như vậy nữa.
Cho nên, Đoàn Khiêm hiện giờ ở trong phòng khách La gia, bên người cũng có hạ nhân hầu hạ. Ngoại trừ không thể rời khỏi La gia ra, ăn uống so với khách nhân cũng không có gì khác nhau.
Đoàn người Thiệu Thanh Viễn đi tới cửa sân, lúc nhìn hoàn cảnh trước mặt, còn dừng một chút.
Cố Vân Đông hỏi Trịnh tiểu ca: "Đây chính là lời ngươi nói, thiếu gia nhà ngươi ăn không ngon mặc không tốt có thể sẽ xảy ra chuyện?"
"A..."
La lão gia trừng mắt nhìn Trịnh tiểu ca một cái, cứng rắn nói: "Người ở bên trong, ta cho các ngươi một khắc thời gian.”
Ông ta nói xong, hất tay áo một cái, dặn dò hạ nhân chờ ở cửa, một khắc sau đưa bọn họ trở về trị liệu cho Nhị tiểu thư, sau đó thì rời đi.
Ông ta vừa đi, Trịnh tiểu ca thở ra một hơi, vội vàng vọt vào trong viện, hô: "Thiếu gia, thiếu gia có ở đây không? Ta đến cứu ngài đây."
Cố Vân Đông: "… "
Bên trong rất nhanh truyền đến giọng của Đoàn Khiêm: "Tiến vào đi.”
Hai người Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đi chậm, lúc đi vào vừa vặn nhìn thấy Trịnh tiểu ca đang báo cáo tình huống, mà trong tay Đoàn Khiêm còn cầm một quyển sách.
Thiệu Thanh Viễn híp mắt: "Ngươi cũng rất nhàn nhã.”
Đoàn Khiêm cười ha ha, đứng lên nghênh đón, không nói hai lời đón đi Trì Trì từ trong ngực Thiệu Thanh Viễn: "Đây là cháu trai lớn của ta sao? Trì Trì, gọi thúc."
Trì Trì duỗi tay nhỏ bé đẩy khuôn mặt của hắn đang tiến lại gần, gian nan vặn vẹo cổ, "Hừ.”
Đoàn Khiêm 'chậc' một tiếng: "Ngươi lại còn hừ? Tiểu tử này tuổi không lớn còn rất có tính tình nha." Cũng giống y như cha nó.
Thiệu Thanh Viễn cắt ngang lời hắn: "Được rồi, đừng đùa nữa, bên ngoài La lão gia cũng chỉ cho ta một khắc thời gian, trước tiên nói chính sự đi.”
Đoàn Khiêm lúc này mới thu liễm biểu tình một chút, để Trì Trì đang giãy dụa muốn xuống đất ở trên mặt đất, tùy ý trèo lên đầu gối của mình đi tới đi lui.
Hắn bảo hai người ngồi xuống, thở dài một hơi nói: "Chắc là Trịnh Băng đã nói rõ tình huống của ta cho các ngươi biết rồi đúng không? Nhị cô nương bên kia, huynh thật sự nắm chắc sao?"
"Có, ta có kinh nghiệm."
Đoàn Khiêm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi. Vậy huynh còn gì không biết không? Hay là huynh muốn biết tình huống nàng ấy ngã xuống dốc lúc đó?"
"Ồ, những chuyện này không quan trọng, ta đã biết rồi.”
"Vậy..."
Thiệu Thanh Viễn tiến lại gần hai phần, đột nhiên cười một tiếng: "Ta nghe nói, vị La nhị cô nương kia coi trọng ngươi, muốn làm bình thê của ngươi??"
Đoàn Khiêm: "…… " Hắn dám khẳng định, Thiệu Thanh Viễn đến xem mình bị chê cười.
Hắn lại nhìn về phía Cố Vân Đông, phát hiện vẻ mặt cô tuy rằng nghiêm túc lo lắng, nhưng trong mắt lại lóe ra ánh sáng bát quái.
Đúng vậy, rất thái quá.
Hai vợ chồng này không có lương tâm gì cả.
Đoàn Khiêm cười lạnh một tiếng: "Cho nên các ngươi tới gặp ta, chỉ là vì chứng thực chuyện này?"
Cố Vân Đông lập tức phủ nhận: "Ta không có, ta chỉ sợ La gia gây chuyện với huynh, đến xác nhận an nguy của huynh."
Đoàn Khiêm lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, hắn trầm tư một lát sau đó ngẩng đầu, cũng nghiêm trang nói: "Ta cũng không có, ta hỏi vấn đề này chủ yếu là muốn làm rõ ý tứ trong lòng ngươi. Ngươi nói xem, nếu ta cứu được Nhị tiểu thư kia, người ta nhất định phải gả cho ngươi thì làm sao bây giờ? Ngươi dù sao cũng là người có thê tử, đây không phải là phá hư gia đình ngươi sao? Cho nên ta trước tiên phải hỏi ý của ngươi, ta rốt cuộc là nên cứu hay không cứu.”
Đoàn Khiêm bình tĩnh nhìn hắn, hắn tuyệt đối là, đến đây, xem, náo, nhiệt!
Trịnh tiểu ca rụt cổ, nhỏ giọng hỏi: "Thiệu công tử, ngài và công tử nhà ta có thù oán sao?" Bọn họ chẳng lẽ không phải bằng hữu?
Thiệu Thanh Viễn ngồi thẳng, lắc đầu: "Đương nhiên không có, ta đang hỏi thăm bình thường. Dù sao tương lai Nhị tiểu thư tỉnh lại, nếu lấy ân cứu mạng mà bắt cóc thiếu gia nhà ngươi, thiếu gia nhà ngươi vì báo ân mà lấy thân báo đáp, vậy chẳng phải là ta sẽ thành đồng lõa sao? Quay đầu lại thiếu phu nhân Đoàn gia ghét bỏ ta xen vào việc của người khác, không nên động thủ cứu người thì làm sao bây giờ?"
Trịnh tiểu ca nắm lấy đầu, hình như, cũng có đạo lý.
Cố Vân Đông có chút kinh ngạc nhìn Thiệu Thanh Viễn, cô cũng cảm thấy tướng công nhà mình hình như là cố ý.
Đoàn Khiêm nghiến răng nghiến lợi: "Ta sẽ không cưới Nhị tiểu thư, cho dù nàng cứu mạng ta, ta cũng sẽ không. Ta an tâm ở lại La gia là bởi vì ta tuy rằng là thương nhân, nhưng tốt xấu gì cũng có một chút lương tâm, Đoàn gia cũng cần thanh danh tốt. La cô nương bị như bây giờ, có một nửa là do chính nàng, ta không có khả năng gánh vác toàn bộ, ta còn không đến mức tự tận hiến như vậy.”
Nói trắng ra, hắn có điểm mấu chốt, nhưng cũng không phải đại thiện nhân, bằng không Đoàn gia cũng sẽ không có thành tựu như bây giờ.
Hiện tại hắn ở La gia là khách nhân, La gia khách khí với hắn, hắn cũng đang toàn lực hỗ trợ tìm kiếm đại phu có thể chữa khỏi Nhị cô nương. Nhưng nếu La gia thật sự vượt qua giới hạn, hắn sẽ không chút do dự trực tiếp buông tay mặc kệ.
Thiệu Thanh Viễn hiểu ra gật gật đầu: "Cho nên, ta trực tiếp trị khỏi La cô nương là được phải không?"
"Huynh nói xem?!" Xem đủ chê cười rồi, có thể quyết định rồi đúng không?
"Thiệu đại phu, một khắc đã đến." Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng hạ nhân nhắc nhở.
Thiệu Thanh Viễn đứng lên, vỗ vỗ vạt áo: "Được, vậy đi thôi.”
Hạ nhân ở cửa lập tức tới dẫn bọn họ đi ra, không nghĩ tới mấy người còn chưa ra khỏi viện tử, Đoàn Khiêm đột nhiên mở miệng nói: "Ta cùng đi với các ngươi.”
“A? Cái này..." Hạ nhân kia có chút chần chờ.
Đoàn Khiêm liếc xéo hắn một cái: "Dẫn đường.”
Hạ nhân trong lòng cả kinh, nghĩ đến lão gia chỉ phân phó Đoàn thiếu gia lúc ra cửa có người đi theo là được, nên cũng không nói thêm gì, vùi đầu dẫn đường phía trước.
Một lần nữa trở lại viện của Nhị cô nương La gia, Cố Vân Đông nhìn thấy một nhà La gia hình như đang tranh chấp cái gì đó.
Mơ hồ nghe được La Tương nói Thiệu Thanh Viễn còn quá trẻ không đáng tin cậy, cô nhất thời khẽ cười một tiếng, lúc trước còn luôn miệng nói phu quân mình y thuật cao minh, là nàng ta giới thiệu tới.
Lúc này lại trở mặt rất nhanh.
Cũng may La gia khi nhìn thấy bọn họ vào cửa, lập tức ngừng thảo luận, chỉ là La phu nhân hung tợn trừng mắt nhìn La Tương một cái.
Bọn họ nhìn thấy Đoàn Khiêm đi theo phía sau, cũng không nói thêm gì.