Chương 1374: Chạng vạng sẽ tỉnh
“Thiệu đại phu, đến lúc bắt đầu rồi? Có cần phải chuẩn bị gì không?” La lão gia hỏi.
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn La Tương, nói: “Chuẩn bị một chậu nước, một cái khăn sạch, còn có nến, kéo và dao cạo. Việc còn lại…… Đó là để những người không liên quan chờ ở ngoại viện, đừng lên tiếng quấy rầy ta.”
Một cái liếc mắt này của hắn, La lão gia không hiểu, nhưng La phu nhân hiểu ngay lập tức.
Vốn dĩ bà ta muốn đề phòng La Tương, nếu La Tương đột nhiên gây ồn ào phá hoại quá trình Thiệu đại phu trị liệu, chẳng phải con gái bà ta sẽ mất mạng à?
Cho nên bà ta đáp ngay lập tức: “Ta đi dọn dẹp ngay đây.”
Đầu tiên bà ta đuổi La Tương ra ngoài, vì để La Tương cam tâm tình nguyện đi ra ngoài, bà ta thậm chí còn đuổi cả La lão gia ra.
“Chúng ta chờ ở bên ngoài, sẽ không cản trở Thiệu đại phu khám bệnh.”
“Nhưng, nhưng hắn không cần trợ thủ à?”
Cố Vân Đông: “Không cần, có ta hỗ trợ là đủ rồi. Các ngươi ở lại đây, ngược lại sẽ tạo áp lực cho phu quân ta, cho nên, thỉnh các ngươi đợi ở bên ngoài.”
La lão gia không còn lời gì để nói, đành phải đi ra ngoài.
Nhưng dù sao Thiệu Thanh Viễn cũng là nam tử trẻ tuổi, mặc dù có vợ hắn ở bên cạnh, nhưng ông ta vẫn không yên tâm, ai mà biết được hắn sẽ làm gì nữ nhi ông ta chứ? Cho nên, La lão gia vẫn để nha hoàn vẫn luôn hầu hạ bên người La Hàm ở lại nội thất.
La Tương thấy thế, nhíu nhíu mày. Có điều mặc dù nàng ta bất mãn, nhưng La phu nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, nàng ta chỉ có thể đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, tất cả mọi người bao gồm Đoạn Khiêm và Trì Trì đang ở trong lòng ngực hắn đều canh giữ ở sân bên ngoài.
Đồ đạc được chuẩn bị thỏa đáng, Thiệu Thanh Viễn nói nha hoàn kia đỡ La Hàm dậy, để nàng ta ngồi ở trên giường, quay lưng về phía hắn.
Bởi vì châm cứu ở phần đầu cần phải hạ châm thật chuẩn xác, cho nên cạo đầu sẽ thuận tiện hơn.
Nhưng thời buổi này, đừng nói nữ tử, mà ngay cả nam tử cũng không dám dễ dàng cạo tóc. Đối với bọn họ mà nói, phải cạo trọc đầu còn nghiêm trọng hơn cả chết.
Cho nên mặc dù Thiệu Thanh Viễn đã chuẩn bị dao cạo, nhưng cũng chỉ nhắm vào khu vực sẽ hạ châm mà thôi, cạo cho bớt vướng một chút, sau đó sẽ bắt đầu châm cứu.
Hắn đã bàn bạc chuyện này với hai vợ chồng La lão gia trước rồi, vợ chồng bọn họ biết là chỉ cạo bớt một chút thôi, nên sau khi chần chờ một lát vẫn đồng ý.
Tay nghề Cố Vân Đông khá tốt, Thiệu Thanh Viễn chỉ cạo những chỗ cần phải cạo, chỉ một lát sau trong tay nha hoàn bên cạnh đã cầm một nhúm tóc lớn.
Nha hoàn kia nhìn mái tóc vốn đã mỏng của tiểu thư nhà mình, hiện giờ lại càng thưa thớt, suýt chút nữa thì bật khóc.
Tiểu thư tỉnh lại sợ là sẽ lại làm ầm ĩ một trận.
Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng hạ châm, sau đó để La Hàm dựa vào người nha hoàn kia.
“Nửa canh giờ sau, ta sẽ rút châm, ngươi đỡ cẩn thân một chút, đừng để nàng ngã xuống.”
Kia nha hoàn động cũng không dám động, vội nói: “Ta sẽ đỡ tiểu thư, Thiệu, Thiệu đại phu yên tâm.”
Nửa canh giờ có hơi lâu, hai người Thiệu Thanh Viễn cũng không đi ra ngoài, ở lại quan sát tình huống của La Hàm.
Qua một hồi lâu, trán La Hàm bắt đầu rịn ra một tầng mồ hôi, trên vai nha hoàn kia nhanh chóng ướt đẫm một mảng.
Nhưng nàng rất vui, tiểu thư có phản ứng chứng tỏ Thiệu đại phu thật sự có bản lĩnh, chắc chắn tiểu thư có thể tỉnh lại.
Sau nửa canh giờ, Thiệu Thanh Viễn đến rút châm ra.
Nha hoàn kia xoa xoa bả vai nhức mỏi, hỏi: “Thiệu đại phu, khi nào
tiểu thư nhà ta có thể tỉnh lại?”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc là khoảng chạng vạng.”
“Thật ư?”
Thiệu Thanh Viễn thu dọn túi châm cứu của mình, những chuyện còn lại thì mặc kệ, mở cửa phòng đi thẳng ra ngoài.
Người nhà họ La đứng chờ ở cửa lập tức bước lên đón, Thiệu Thanh Viễn khẽ gật đầu: “Chạng vạng ta sẽ qua đây kiểm qua, có gì thắc mắc, các người có thể hỏi nàng ta.”
Hắn chỉ vào nha hoàn hầu hạ phía sau, rồi đi đến trước mặt Đoạn Khiêm.
Người nhà họ La nghe vậy lập tức hiểu ra, La phu nhân vui mừng khôn siết, vội vã chạy vào trong phòng.
La lão gia cũng thở hắt ra một hơi, liên tục thất vọng nhiều ngày, khiến cho cả tinh thần và thể xác ông ta đều vô cùng mệt mỏi. Cuối cùng bây giờ cũng khổ tận cam lai, bởi vậy ông ta cũng không ngăn cản Thiệu Thanh Viễn đến tiểu viện của Đoạn Khiêm ôn chuyện, còn phân phó hạ nhân châm trà bưng điểm tâm, hầu hạ bọn họ thật tốt.
Ngược lại là La Tương, ánh mắt nàng ta nhìn Thiệu Thanh Viễn trở nên phức tạp, dường như nàng ta muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện mở miệng, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Lúc này đã qua buổi trưa, sau khi mấy người Thiệu Thanh Viễn trở lại khách viện chỗ Đoạn Khiêm ở, hạ nhân La gia lập tức bưng đồ ăn lên.
Mấy người yên lặng dùng bữa xong, Cố Vân Đông ôm Trì Trì đang ngáp ngủ vào phòng nghỉ trưa trước, để Trịnh tiểu ca lại trông thằng bé, sau đó mới đi ra ngoài.
Đoạn Khiêm thở ra một hơi, rót trà cho hai vợ chồng, hắn nâng ly lên kính bọn họ một ly: “Lần này nếu không nhờ có các ngươi giúp đỡ, sợ là trong một khoảng thời gian ngắn ta không thể thoát thân rồi, đa tạ.”
Thiệu Thanh Viễn uống xong trà: “Ta là vì Cửu Khương Hoa nên mới tới đây.”
Đoạn Khiêm cười cười, đứng dậy đi vào nội thất, chẳng bao lâu sau đã ôm một cái hộp đi ra, đặt lên trên mặt bàn: “Cửu Khương Hoa ở đây, ngươi xem đi.”
Cố Vân Đông kinh ngạc không thôi: “Cửu Khương Hoa thế mà vẫn còn ở trong tay ngươi? La gia không lấy đi à?”
“Từ khi ta trở về cùng nhị cô nương nhà họ La, La lão gia bắt đầu khẳng định rằng ta đẩy nàng xuống sườn núi, nên ta cũng không tin tưởng người nhà họ La cho lắm. Cửu Khương Hoa này rất trân quý, có biết bao người trong tối ngoài sáng đi tìm kiếm. La lão gia là thương nhân, không thể nào có chuyện không động tâm được. Tuy ông ta nói sẽ lấy Cửu Khương Hoa làm thù lao, nhưng khó mà đảm bảo được là ông ta sẽ giao thứ này cho đại phu thật sự có năng lực. Quay đầu lại, ông ta chỉ cần nói Cửu Khương Hoa bị người ta cướp đi rồi, hoặc là dùng bạc hay những thứ khác thay thế để đuổi đại phu thì chẳng ai có thể nói gì. Ta tình nguyện dược liệu này rơi vào tay những người khác, cũng không muốn tiện nghi La gia.”
Thiệu Thanh Viễn mở cái hộp kia ra, quả thực nhìn thấy dược liệu đã được phơi nắng xử lý rất tốt.
Dược liệu này được bảo quản rất tốt, cũng không uổng phí công sức của hắn cả ngày hôm nay.
Thiệu Thanh Viễn đóng nắp hộp lại: “Một khi đã như vậy, thù lao này ta sẽ nhận lấy.”
Đoạn Khiêm thấy thế, lúc này mới bắt đầu hỏi hắn chuyện nhậm chức trước đó: “Không phải ngươi đang làm quan tam phẩm ở Kinh Thành à? Sao bây giờ lại chạy đến vùng Tây Nam xa xôi này nhậm chức vậy? Ngươi đắc tội ai à?”
“Không đắc tội ai cả, chẳng qua ta có chuyện quan trọng muốn làm mà thôi.”
Đoạn Khiêm nghe vậy thì không hỏi thêm nữa, không bị Hoàng Thượng ghét bỏ là được, nghe ý tứ trong lời nói của hắn, chắc là vẫn được coi trọng.
“Nói như vậy, các ngươi định ở lại phủ Lạc Châu mấy năm?” Đoạn Khiêm quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông: “Vậy ngươi có tính toán buôn bán gì không? Ta sợ là không mở được Tân Minh Các đâu.”
Thiệu Thanh Viễn nghe xong lời này, lườm hắn một cái. Quả nhiên, tên cầm thú này rất chú ý đến chuyện của vợ hắn, ngay cả chuyện không thích hợp mở Tân Minh Các hắn cũng đã sớm tìm hiểu qua.
Đoạn Khiêm nhạy bén cảm giác được ánh mắt không mấy thiện cảm của Thiệu Thanh Viễn, hắn có chút khó hiểu nhìn sang: “Làm sao thế?”
“Đoạn huynh vẫn nên lo lắng chuyện sau khi nhị cô nương nhà họ La kia tỉnh lại thì sẽ thế nào đi.”
Đoạn Khiêm: “……”