Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1375 - Chương 1375. Thiên Đạo Luân Hồi

Chương 1375. Thiên Đạo luân hồi Chương 1375. Thiên Đạo luân hồi

Chương 1375: Thiên Đạo luân hồi

Tới chạng vạng, bên phía nội viện truyền đến tin tức La Hàm đã tỉnh lại.

La lão gia vội vàng phái hạ nhân tới tìm Thiệu Thanh Viễn, Đoạn Khiêm nghe vậy, lập tức phân phó Trịnh tiểu ca: “Ngươi đi thu dọn đồ đạc của ta trước đi, nếu La nhị cô nương đã tỉnh lại, ta đây đi nói lời từ biệt với La lão gia.”

Trịnh tiểu ca vừa nghe thiếu gia có thể rời đi, hưng phấn gật đầu không ngừng: “Dạ, thiếu gia, ngài mau đi đi, tiểu nhân lập tức thu dọn hành lý.”

Đoạn Khiêm lập tức đi theo sau mấy người Thiệu Thanh Viễn, vừa mới tới gần tiểu viện của La Hàm đã nghe thấy tiếng khóc của La phu nhân.

La lão gia đứng ngoài cửa, nhìn thấy bọn họ đến thì tiến lên vài bước, thái độ với Thiệu Thanh Viễn đã tốt hơn rất nhiều: “Thiệu đại phu, ngươi tới rồi. Mau khám cho Hàm Nhi, xem con bé còn vấn đề gì nữa không, đã khỏi hẳn rồi đúng không.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu, bước vào.

Đoạn Khiêm đi tụt lại phía sau một bước, cười như không cười nhìn La lão gia: “Nếu La nhị cô nương đã tỉnh, vậy chắc là La lão gia đã biết rốt cuộc ta có phải là người đẩy nàng xuống không rồi nhỉ?”

Trên mặt La lão gia hiện lên một tia mất tự nhiên, cười gượng nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Ha.” Hay cho cái chỉ là hiểu lầm.

Hắn không hề thèm để ý, cũng bước vào theo.

Lúc này La phu nhân cũng đã lùi sang đứng ở một bên, không ngừng lấy khăn chấm nước mắt.

Thiệu Thanh Viễn ngồi ở mép giường, bắt mạch lại cho La Hàm.

Ban đầu La Hàm vẫn còn nhắm mắt lại, dáng vẻ hình như rất mệt mỏi.

Đến khi Thiệu Thanh Viễn bắt đầu hỏi nàng ta mấy vấn đề: “Đầu có còn choáng váng không? Trên người có chỗ nào cảm thấy không khỏe không? Mắt có nhìn rõ không?”

La Hàm thoáng ngẩn người một chút, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, sau đó hai mắt sáng lên.

“Ngươi, ngươi chính là vị đại phu chữa khỏi cho ta, Thiệu đại phu?”

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “La cô nương trả lời những vấn đề của ta trước đi đã.”

La Hàm hơi ngồi thẳng dậy, tay phải túm gọn tóc lại, thân thể vẫn còn suy yếu, hai mắt có thần hơn hai phần, lập tức nói: “Lúc vừa mới tỉnh lại đầu có chút choáng, bây giờ thì hết rồi. Trên người không có chỗ nào không thoải mái cả, chỉ là hơi mệt. Mẫu thân nói ta đã hôn mê nhiều ngày, không ăn uống gì, đây là bình thường. Vừa rồi ta không nói chuyện được, yết hầu khô khốc rất khó chịu, uống hai ngụm nước mới tốt hơn một chút. Đôi mắt cũng có thể nhìn thấy rõ, ta còn nhìn thấy rõ hàng lông mi dài của Thiệu đại nhân.”

Đoạn Khiêm đứng bên cạnh Thiệu Thanh Viễn mí mắt đột nhiên nhảy dựng, không, không…… phải chứ?

Thiệu Thanh Viễn thu tay về, mặt không cảm xúc gật đầu: “Xem ra La nhị cô nương đã không có việc gì nữa, kế tiếp chỉ nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, rất nhanh sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường. Ta kê cho các ngươi một đơn thuốc, các ngươi tự mình tìm người bốc hai liều là được.”

Nói xong, hắn trực tiếp đứng lên.

Ai ngờ La Hàm đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy tay áo hắn: “Từ từ, Thiệu đại phu, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của mình đâu.”

Thiệu Thanh Viễn bất ngờ giật tay áo lại, lực đạo vừa nhanh vừa mạnh, suýt chút nữa làm La Hàm yếu ớt ngã bổ nhào về phía trước.

Thấy hắn không nhìn mình, cũng chẳng quay đầu lại mà đi thẳng, La Hàm vội vàng lên tiếng: “Thiệu đại phu, cái mạng này của ta là được ngươi cứu trở về, tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp, thỉnh Thiệu đại nhân đừng ghét bỏ.”

Thiệu Thanh Viễn: “……”

Cố Vân Đông: “……”

Đoạn Khiêm: “…… Ha ha ha ha ha ha.”

Thiệu Thanh Viễn ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi còn chê cười ta, đúng là Thiên Đạo luân hồi, trời xanh sẽ không tha cho ai mà.

Đoạn Khiêm chỉ thiếu nước đập tay xuống đất mà cười phá lên. Tốt quá, bây giờ hắn không cần phải lo lắng chuyện sau khi La Hàm tỉnh lại thì sẽ thế nào rồi, người nên lo lắng là Thiệu Thanh Viễn.

Tuy nói Thiệu Thanh Viễn đã giúp hắn, nhưng mà, nhưng mà buồn cười quá.

Thiệu Thanh Viễn lập tức quét ánh mắt lạnh lùng sắc bén qua, Đoạn Khiêm tức khắc nhịn không được nấc một cái.

Ba người nhà họ La cũng ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời nói không nên lời.

Vẫn là Thiệu Thanh Viễn hành động trước, hắn bế Trì Trì lên, xoay người bước đi.

“Chặn hắn lại.” La Hàm vội vàng kêu to.

La lão gia theo bản năng đứng chặn trước mặt Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu đại phu……”

Thiệu Thanh Viễn dừng lại, cười lạnh một tiếng, xoay đầu nói với La Hàm: “Ta rất chán ghét ngươi.”

Sắc mặt La Hàm đột nhiên thay đổi, thân thể lung lay, La phu nhân vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng ta, ngẩng đầu bất mãn chỉ trích Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu đại phu, con ta bệnh nặng vừa mới khỏi, cho dù ngươi không cảm thấy thương cảm, thì ăn nói cũng nên chú ý chừng mực một chút chứ?”

La Hàm dựa vào ngực La phu nhân, bộ dạng vô cùng yếu ớt: “Vì sao, Thiệu đại phu vì sao vậy?”

Thiệu Thanh Viễn còn chưa lên tiếng, Cố Vân Đông đã không nhịn được nữa, định diễn kịch Quỳnh Dao ở đây à? Lại còn vì sao nữa?

Cô tiến lên hai bước, thẳng tắp đứng ở trước mặt La Hàm, từ trên cao nhìn xuống: “Bởi vì ngươi xấu, ngươi mê trai, ngươi làm người khác quá cay mắt. Bởi vì ngươi vong ân phụ nghĩa, trượng phu ta đã có vợ có con, cứu bạch nhãn lang như ngươi, kết quả là ngươi lại muốn phá hoại gia đình chúng ta, đúng là vừa vô sỉ vừa không biết xấu hổ. Cái gì mà lấy thân báo đáp? Còn không phải là thấy sắc nảy lòng tham sao? Trước đó ngươi thấy dáng dấp Đoạn Khiêm anh tuấn nên quấn lấy hắn không buông, bây giờ thấy trượng phu ta ngọc thụ lâm phong thì lập tức dời mục tiêu tiến tới không ngừng, người ta lật sách cũng không nhanh bằng ngươi. Có phải ngươi chưa từng học qua bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ viết như thế nào đúng không? Không ai nói cho ngươi biết đừng nên đụng vào nam nhân đã có vợ à?”

La Hàm ngơ ngác nhìn Cố Vân Đông, bị cô mắng đến không kịp phản ứng.

Một lúc sau, nàng ta đột nhiên khóc rống lên: “Sao ngươi có thể nói, nói ta như vậy chứ?”

Sắc mặt La phu nhân đại biến, tức giận trừng mắt nhìn Cố Vân Đông: “Thiệu phu nhân, ngươi thật quá đáng.”

“Quá đáng? Ta còn có thể quá đáng hơn đấy, ngươi có muốn thử không? Ngươi cũng kêu ta một tiếng Thiệu phu nhân, nữ nhi ngươi câu dẫn trượng phu ta ngay trước mặt ta, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của ta, ta không động thủ đánh nàng ta đã xem như khách khí lắm rồi!”

“Ngươi……” La phu nhân duỗi tay chỉ vào cô, Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng, túm chặt lấy tay bà ta hất ngược lại.

“A……” La phu nhân đau đớn kêu một lên một tiếng, mồ hôi lạnh úa ra.

La Tương hớt hải chạy đến: “Thiệu phu nhân, ngươi làm gì vậy? Sao ngươi có thể động tay động chân như vậy? Nhị muội ta vừa mới tỉnh lại, nàng căn bản là không biết Thiệu đại phu đã cưới vợ sinh con. Hơn nữa, nam tử trên thế gian này, có người nào mà không phải tam thê tứ thiếp, có thêm một vị bình thê cũng đâu có sao. Ngươi hà tất gì phải làm một người phụ như ghen tuông khiến Thiệu công tử không vui? Nhị muội ta là đích nữ nhà họ La, trở thành thê tử của Thiệu đại phu, đối với nhà các ngươi chỉ có chỗ lợi, ít nhất thì nhà các ngươi cũng có thêm hạ nhân hầu hạ, hài tử không cần phải lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi, như vậy cũng chỉ làm tăng thêm phiền não.”

Đoạn Khiêm nhướng mày, ồ, ba nữ nhân nhà họ La này một người lại một người đúng là không sợ chết.

Cố Vân Đông nhìn về phía La Tương, cô đột nhiên cười: “Tới, ngươi tới đây, lặp lại những gì ngươi vừa nói một lần nữa.”

Cô vừa nói vừa đưa tay về phía Thiệu Thanh Viễn, người phía sau chậm rãi nhét một cái đế giày vào trong tay cô.

Bình Luận (0)
Comment