Chương 1376: Cố Vân Đông muốn vả miệng
Đoạn Khiêm khiếp sợ nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Ngươi lấy ở đâu ra vậy?”
“Bên kia.” Thiệu Thanh Viễn chỉ vào cái ghế đẩu ở bên cạnh, trên đó có khăn đan và kim chỉ, chắc là có bà tử nào đó vừa ngồi trông La Hàm vừa thêu thùa may vá nên mới đặt ở đó.
Cố Vân Đông cầm đế giày, vặn nhẹ, sau đó vươn tới chỉ vào La Tương: “Lâu lắm rồi ta không vả miệng người khác, ngươi thử nói thêm hai câu xem, xem ta có động thủ không.”
Ba nữ nhân nhà họ La đều sợ ngây người: “Nơi này là La gia đó.”
“Đúng vậy, đây là địa bàn của ngươi, cho nên ngươi có thể thử xem, xem ta có dám hay không.”
Bọn họ…… Cảm giác là dám.
Thiệu phu nhân bị làm sao thế? Ở trước mặt trượng phu nhà mình mà không lo lắng hình tượng của mình tí nào à, không sợ phu quân sẽ hưu mình sao? Đúng là người đàn bà nhà quê đanh đá mà.
La lão gia dù sao cũng là người làm ăn buôn bán ở bên ngoài, ông ta vẫn hiểu rõ lý lẽ hơn ba nữ nhân nhà họ La một chút.
Ông ta biết La Hàm quấn lấy Đoạn Khiêm là không đúng, cho nên trước đó ông ta giam giữ nàng ta ở trong nhà phái người theo dõi.
Lúc này La Hàm lại coi trọng Thiệu Thanh Viễn, còn dám nói ra những lời đó trước mặt chính thất phu nhân, thật khiến cho người ta tức giận.
Tuy rằng ông ta đồng ý với La Tương là nam tử đều tam thê tứ thiếp, nhưng không thể cứ nói ra như vậy được
Ba nữ nhân nhà họ La đối diện với đế giày của Cố Vân Đông, thật sự không dám nói tiếp nữa.
La lão gia thấy bầu không khí căng thẳng, nhanh chóng bước đến cười nói: “Thiệu đại phu, các ngươi bình tĩnh một chút, đừng tức giận. Nữ nhi của ta bệnh nặng vừa mới khỏi, có chút hồ đồ. Chờ con bé nghỉ ngơi tốt, khẳng định sẽ không suy nghĩ như vậy.”
La Hàm muốn lên tiếng, nhưng lại bị La lão gia trừng mắt lườm.
Thiệu Thanh Viễn lạnh như băng nhìn hắn: “Chỉ hy vọng là như thế, chắc hẳn La lão gia cũng không phải loại người vô liêm sỉ không hiểu lễ nghĩa vong ân phụ nghĩa. Nếu chuyện bên này đã xong, chúng ta về trước.”
“Ta tiễn các ngươi đi ra ngoài.”
Thiệu Thanh Viễn trầm mặt, nắm tay Cố Vân Đông đi thẳng ra ngoài.
Cố Vân Đông cũng không ngoái đầu lại, đến tận khi đi tới cửa cô đột nhiên giơ tay lên, đế giày trong tay ‘vèo’ một cái trực tiếp bay đến, đập thẳng vào miệng La Tương.
“A……” La Tương đau đớn kêu một tiếng, nàng ta tức giận muốn mở miệng, đáng tiếc mấy người Cố Vân Đông đã đi ra ngoài.
Thật ra Cố Vân Đông muốn tát cho ba người kia mỗi người một cái, tiếc là chỉ có một cái đế giày.
La lão gia tiễn bọn họ tới tận cổng lớn nhà họ La, Trịnh tiểu ca đã cầm tay nải đứng ở đó chờ sẵn.
La lão gia ngừng lại, chắp tay nói với Thiệu Thanh Viễn: “Đa tạ Thiệu đại phu cứu tiểu nữ nhà ta, lão phu thật sự vô cùng cảm kích. Các ngươi vừa tới phủ Lạc Châu phủ, trời xa đất lạ. Về sau phàm là Thiệu đại phu có cái gì cần hỗ trợ, cứ việc phái người tới La phủ. Lão phu tiễn đến đây thôi, Thiệu đại phu đi thong thả.”
La lão gia vừa dứt lời, những người ở trước cửa vẫn luôn chú ý đến La gia lập tức đồ dồn ánh mắt về Thiệu Thanh Viễn.
La gia nhị tiểu thư đã được cứu? Là được người này chữa trị ư? Thật đúng là không nhìn ra, người này trẻ tuổi mà y thuật thật cao minh.
Cho nên…… Cửu Khương Hoa cũng ở trong tay vị Thiệu đại phu này ư?
Sắc mặt ba người Thiệu Thanh Viễn chợt thay đổi, hóa ra La lão gia đợi bọn họ ở chỗ này.
Cố Vân Đông không nhịn được lắc đầu, quả nhiên không phải người một nhà thì không vào chung một cửa, mấy khuôn mặt vong ân phụ nghĩa giống y hệt nhau.
Ông ta muốn nói cho mọi người biết Cửu Khương Hoa ở chỗ bọn họ, hơn nữa bọn họ vừa mới đến phủ Lạc Châu không quyền không thế, muốn đến cướp thì cứ việc.
Quả nhiên, vẻ mặt của những người này trở nên vô cùng phấn khích và kích động.
Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ thấy Thiệu Thanh Viễn đột nhiên cười: “La lão gia khách khí quá, ta cũng là vì Cửu Khương Hoa nên mới đến. Thân là đại phu, làm gì có ai không muốn có dược liệu trân quý dược như vậy? Hiện giờ ta ở khách điếm đối diện y quán Huệ Dân, không biết khi nào thì La lão gia chuẩn bị xong Cửu Khương Hoa, đến lúc đó, còn phải nhờ La lão gia đưa đến khách điếm cho ta.”
La lão gia sửng sốt: “Ngươi không có Cửu Khương Hoa?”
Thiệu Thanh Viễn ngẩn ra: “La lão gia nói gì thế? Ngài chưa đưa cho ta, đương nhiên là ta không có Cửu Khương Hoa rồi.”
Cố Vân Đông đứng ở bên cạnh cả giận nói: “La lão gia có ý gì? Chẳng lẽ ngài muốn quỵt nợ à? Trượng phu ta tốn rất nhiều tinh lực, đọc sách nghiên cứu suốt cả đêm, còn phải vào núi sâu hái thuốc, cực khổ lắm mới cứu được nữ nhi ngài. Hiện tại là thế nào? Các ngài muốn qua cầu rút ván à?”
Thiệu Thanh Viễn trầm mặt xuống: “La lão gia, ngài sẽ không thật sự suy nghĩ như vậy chứ? Ta thấy ngài chậm chạp mãi không đề cập tới Cửu Khương Hoa, ta còn tưởng là ngài sợ La nhị tiểu thư chưa khỏi hẳn, không tín nhiệm ta, cho nên mới kéo dài thời gian đến khi các ngài chắc chắn La nhị tiểu thư không có vấn đề gì, chứ không có chuyện không trả thù lao? Bây giờ nghe những lời ngài nói thì có vẻ như ngài không định trả thù lao cho ta? La lão gia, ta thấy ngài ở phủ Lạc Châu cũng là người có mặt mũi, cho nên mới tin tưởng ngài, không nghĩ tới ngài……”
Đoạn Khiêm trợn mắt há hốc mồm nhìn hai vợ chồng này kẻ xướng người hoạ, quả thực bội phục sát đất.
La lão gia sắc mặt xanh mét, vội vàng thanh minh: “Ta đương nhiên không có ý này, Cửu Khương Hoa vẫn luôn ở trong tay Đoạn thiếu gia, nên ta cho rằng hắn đã đưa cho các người rồi. Đoạn thiếu gia, ngươi chưa đưa cho bọn họ sao?”
Lần này Đoạn Khiêm phản ứng rất nhanh: “La lão gia, ngài cũng không thể đổ lên đầu ta được. Cửu Khương Hoa đúng là của ta, nhưng ta ở trong phủ ngài ba ngày, Cửu Khương Hoa đã biến mất không thấy tăm hơi. Ta còn tưởng ngài không yên tâm để ta giữ, cho nên mới sai người lấy đi rồi. Ta nghĩ, thứ này trước sau gì cũng đưa cho ngài, ngài muốn lấy thì cứ lấy đi. Đây điều mà mọi người đều ngầm hiểu, hóa ra là La lão gia muốn tay không bắt sói à?”
“Ta không có.”
“Thế tại sao lại không thấy Cửu Khương Hoa đâu? La lão gia thề non hẹn biển nói Cửu Khương Hoa là thù lao, chẳng lẽ không phải bởi vì đã cầm chắc chắn trong tay sao? Nếu ở trong tay ta, ngài dám tự tin tuyên bố với bên ngoài như vậy ư? Ta bị giam giữ ở nhà họ La nhiều ngày, vốn đã thân bất do kỷ, bây giờ ngài còn bắt ta nhận cái nồi này, ngài quá đáng quá rồi đấy.”
La lão gia nghi ngờ nhìn ba người trước mặt, ngay cả ông ta cũng tin tưởng những lời bọn họ nói.
Thiệu Thanh Viễn tiến lên một bước: “La lão gia nếu là không tin cứ việc lục soát, nhìn xem trên người chúng ta có ai mang theo Cửu Khương Hoa ra ngoài không? Tránh cho lại không minh bạch, để người ta cho rằng chúng ta chiếm được tiện nghi mà còn không biết đủ.”
Biểu tinh La lão gia vô cùng u ám, nhìn ánh mắt khiển trách và nghi ngờ của những người ở bên ngoài đổ dồn về phía mình, ông ta tức đến mức suýt chút nữa thì mắng chửi thành tiếng.
Nhìn không ra, ba người này còn trẻ, thế mà người này còn dám nói hơn người kia.
Đoạn Khiêm không đợi ông ta nói chuyện, trực tiếp phân phó Trịnh tiểu ca: “Mở hai cái tay nải ra, để La lão gia nhìn xem, không người ta lại nghĩ chúng ta lén mang đi.”
“Dạ vâng.” Trịnh tiểu ca không nói hai lời lập tức mở tay nải ra.
Mọi người nghểnh cổ lên nhìn, bên trong chỉ có một ít quần áo giày vớ và đồ dùng hằng ngày, không còn gì khác nữa.
Đoạn Khiêm giơ tay ra, nói: “Trên người chúng ta có hay không, nhìn là biết ngay. Cho dù Cửu Khương Hoa phơi khô thì kích thước cũng không nhỏ, căn bản là không thể nào giấu trong người.”
Mọi người gật đầu: “Đúng là như vậy.”
La lão gia nhíu chặt mày, tại sao lại như vậy? Rốt cuộc Cửu Khương Hoa chạy đi đâu rồi?