Chương 1377: Hố xong chạy lấy người
Thiệu Thanh Viễn chắp tay, sắc mặt nghiêm túc lên tiếng: “La lão gia, mong rằng ngài trở về tìm cho kĩ. Thù lao nên trả cho ta, ta không hy vọng nó không cánh mà bay. Hôm nay, xin cáo từ trước.”
Dứt lời, hắn bình tĩnh quay người đi.
Đoạn Khiêm nhìn hắn một cái, lại nhìn La lão gia một cái, cũng phất tay áo bỏ đi.
Cố Vân Đông lạnh lùng nhìn La lão gia, cười nhạt một tiếng, sau đó cũng đi theo.
Trì Trì nhìn cha mẹ, lại nhìn Đoạn thúc thúc, cuối cùng ‘hừ’ một tiếng thật mạnh với La lão gia, sau đó ngoan ngoãn vùi đầu vào trong lòng ngực Cố Vân Đông.
La lão gia tức đến mức suýt thì phun ra một búng máu phun, ông ta vội vàng bước lên vài bước, muốn giải thích. Nhưng mà mấy đại phu ở cửa rối rít bước đến dò hỏi: “La lão gia, bệnh của lệnh ái thật sự đã được trị hết rồi sao? Thật sự đã tỉnh lại rồi à?”
“La lão gia, có phải Cửu Khương Hoa vẫn còn ở trong tay ngài đúng không?”
“La lão gia……”
Một đống câu hỏi nhanh chóng chặn lại bước chân đang muốn đuổi theo bọn họ của La lão gia, ông ta đành phải đứng ở cửa giải thích.
Về phần những người ở cửa có tin lời giải thích này không lại là một chuyện khác.
Thật ra, không chỉ mỗi bên phía La lão gia mà ngay cả bên Thiệu Thanh Viễn cũng có không ít người vây quanh, muốn hỏi hắn đã chữa khỏi La nhị cô nương như thế nào.
Nhưng vừa tới gần, đối mặt với ánh mắt âm u lạnh như băng của hắn, biết lúc này hắn không muốn nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan tới La gia, cho nên ai nấy đều thức thời dừng lại, không dám đi về phía trước nữa.
Mãi cho đến khi đi đến con đường cái đông đúc, Đoạn Khiêm mới thở ra một hơi, bước chân cũng chậm lại: “Không thể tin được La lão gia lại đào hố chờ chúng ta nhảy xuống.”
Trịnh tiểu ca xốc lại tay nải trên vai, vội vàng tiến lên hỏi: “Thiếu gia, ngài nói xem những người đó có tin Cửu Khương Hoa không ở chỗ chúng ta không?”
“Chắc chắn là có người không tin, phía sau có hai người âm thầm theo dõi chúng ta.” Thiệu Thanh Viễn làm như không có việc gì ôm lấy con trai, ngắm nhìn những sạp hàng nhỏ đang bày bán trên đường phố, quay đầu hỏi Cố Vân Đông: “Có muốn mua một ít đồ về không?”
“Muốn.” Cố Vân Đông vội vàng gật đầu: “Vừa rồi thiếp để ý thấy trái cây ở nơi này rất phong phú, còn cực kỳ tươi. Chàng nhìn xem trời sắp tối rồi, mà còn rất nhiều sạp hàng bày bán, có lẽ giá cả sẽ rẻ hơn ban ngày một chút.”
Đoạn Khiêm đứng một bên cảm thấy thật cạn lời, các ngươi thiếu chút bạc này à?
Cố Vân Đông đúng là dừng ở trước một sạp hàng, cúi đầu chọn một ít hoa quả. Chủ quán thấy có khách tới, bắt đầu nhiệt tình giới thiệu, khen đồ nhà mình lên tận trời.
Đoạn Khiêm nhân cơ hội này đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, tò mò hỏi: “Này, rốt cuộc hai người các ngươi giấu Cửu Khương Hoa ở chỗ nào thế?”
Thiệu Thanh Viễn lườm hắn một cái: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao đã đưa cho ta rồi, chẳng lẽ còn muốn lấy lại à?”
Đoạn Khiêm không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Cố Vân Đông chọn một đống quả, người bán hàng rong cho vào túi lưới làm bằng rơm rạ cho cô: “Tổng cộng 35 văn, cảm ơn phu nhân. Nếu phu nhân thấy ăn ngon, nhất định phải quay lại chiếu cố sạp hàng nhỏ này của ta đấy.”
Cố Vân Đông trả tiền, nhận lấy túi lưới, lấy ra ba quả, đưa cho mỗi người một quả: “Hoa quả ở đây rẻ đến nực cười. Ở kinh thành, một túi nhỏ phải tốn ít nhất một lượng bạc.”
“Nơi này trái cây nhiều, giá rẻ là đương nhiên.” Hầu như nhà nào cũng trồng cây ăn quả, không bán rẻ cũng không được.
Cố Vân Đông vô cùng đồng ý, thấy Thiệu Thanh Viễn ôm Trì Trì không tiện ăn, cô lột một quả đưa đến bên miệng hắn.
Nhưng lúc cô rút tay lại thì phát hiện trong tay Trì Trì cũng đang cầm một vật màu cam.
Cố Vân Đông sửng sốt, nắm lấy tay thằng bé, cẩn thận quan sát, kinh ngạc nói: “Quả sơn trà trong tay con lấy từ đâu vậy?”
Trì Trì sợ bị cô cướp mất, vội dùng sức rụt tay lại, đề phòng bảo vệ ở trong ngực.
Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ giật giật, nghe thấy đằng sau vang lên tiếng cười ha hả: “Là ta đưa tiểu công tử quả sơn trà để thằng bé chơi, chỉ cho một quả thôi mà.”
Thiệu Thanh Viễn đứng một bên gật đầu, đương nhiên hắn thấy có người nhét thứ gì đó cho con trai hắn.
Cố Vân Đông theo tiếng nói chuyện ngoảnh đầu lại, thấy bên cạnh sạp bán vải có một người bán sơn trà, vẻ mặt vô cũng mong chờ nhìn cô.
Phảng phất như đang nói, có muốn mua một ít quả sơn trà hay không?
Cố Vân Đông trầm mặc, một lát sau trịnh trọng nói cảm ơn hắn: “Đa tạ.”
Người bán hàng rong có chút tiếc nuối thở dài một hơi, lại cầm một quả sơn trà, đi tới nhét vào một bàn tay khác của Trì Trì: “Được rồi, các ngươi không mua cũng không sao, dù sao đã muộn thế này rồi ta cũng không bán được. Tiểu công tử đáng yêu quá, ta tặng hắn mấy quả.”
Chỉ là hắn vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên xông ra một người phụ nhân hung hãn, nàng ta không nói hai lời vặn lỗ tai người bán hàng rong kia: “Được rồi, ta nói sao mà hoa quả cứ thiếu thiếu, tiền cũng không khớp, ngươi lại cầm đi tặng cho người ta rồi đúng không? Có phải vừa nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp thì đi đường không nổi nữa không hả?”
Người bán hàng rong kia liên tục xin tha: “Ta không có, ta cho đứa bé đó mà.”
“Đứa bé cái gì mà đứa bé? Phụ nhân có con rồi ngươi cũng không định buông tha đúng không? Ta đánh chết ngươi.”
Giữa lúc cãi nhau ồn ào nhốn nháo, hai vợ chồng kẻ đánh người chạy.
Cố Vân Đông: “……”
Cô thoáng xoay đầu, nhìn vẻ mặt mờ mịt của con trai, cười nói: “Thì ra con mới có tí tuổi mà đã có bản lĩnh hồng nhan họa thủy rồi? Con nói xem con cũng không ăn được, còn lấy quả sơn trà của người ta làm gì hả?”
“Ăn.”
“Ăn thế nào?” Còn không phải đợi cô về nghiền thành mứt mới ăn được à?
Trì Trì lại cúi đầu nhìn quả sơn trà một cái, sau đó ở trước mặt cô, thằng bé đột nhiên vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm quả sơn trà một chút, sau đó vẻ mặt khiêu khích nhìn cô cười: “Tuyệt.”
Đoạn Khiêm ở một không kiềm chế được bật cười, hắn vươn tay ra đón lấy Trì Trì: “Sao tiểu gia hỏa này lại thú vị như vậy chứ?”
Trong lúc nói chuyện, đôi phu thê vừa đuổi đánh nhau kia đã chạy về.
Chẳng qua là không giống với lúc đi, lúc trở về hai người vùi đầu chạy như bay, nhanh chóng đứng ở sau quầy hàng, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chủ sạp bán vải bên cạnh lấy làm lạ hỏi: “Sao lần này về nhanh vậy? Ta còn tưởng là phải trông sạp cho các người nửa giờ nữa.”
Phụ nhân kia xua tay, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Quan sai bên kia đang cầm tranh đi tìm người, sao chúng ta dám chạy lung tung nữa chứ?”
“Hazz, chẳng có cách nào cả? Ai bảo chúng ta ở gần biên giới chứ. Bọn đaọ chích thường xuyên trà trộn vào chỗ này làm loạn. Bây giờ thỉnh thoảng quan sai lên phố tìm người cũng là chuyện tốt, ít nhất chúng ta cũng có thể an toàn một chút.”
Ba người Cố Vân Đông liếc mắt nhìn nhau một cái, Thiệu Thanh Viễn nhận lấy Trì Trì: “Đi thôi, không còn sớm nữa chúng ta về khách điếm trước đi.”
“Ừ.”
Bốn lớn một nhỏ, cầm theo một túi vải đi về phía y quán Huệ Dân.
Chỉ là bọn họ rời đi không bao lâu, quả nhiên một vài quan binh đi tới, trong tay cầm bức họa hỏi mấy người bán hàng rong kia: “Các ngươi có từng nhìn thấy người này không?”
“Chưa thấy qua, đại nhân, người này là ai vậy? Nhìn qua còn rất trẻ tuổi, có vẻ vẫn là tiểu hài tử.”