Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1378 - Chương 1378. Không Thấy Trình Tiểu Tùng

Chương 1378. Không thấy Trình Tiểu Tùng Chương 1378. Không thấy Trình Tiểu Tùng

Chương 1378: Không thấy Trình Tiểu Tùng

Vị quan sai kia liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: “Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Tóm lại là các người nhìn cho kỹ, nếu nhìn thấy người, nhớ phải đến nha môn bẩm báo biết chưa?”

“Vâng, vâng, nhất định chúng ta sẽ nhớ kỹ bộ dáng của hắn.”

Hai người quan sai cầm bức họa rời đi, đi được vài bước, một người quan sai không nhịn được nhíu mày nói: “Ngươi nói xem rốt cuộc tên Trình Tiểu Tùng này đã chạy đi đâu nhỉ? Chúng ta thế này khác gì mò kim đáy bể, làm sao mà tìm được chứ?”

“Vậy chúng ta có thể làm gì bây giờ? Nghe nói người này liên quan đến trọng án tham ô của Lữ huyện lệnh huyện Quảng Lâm, bị phán lưu đày đến nơi này. Kết quả là không thấy người đâu, chúng ta chỉ có thể tận lực tìm kiếm thôi. Có điều đại nhân nói, chuyện xảy ra ở bên lưu đày, người chịu trách nhiệm chủ yếu là Chu tướng quân. Đại nhân chúng ta và Chu tướng lĩnh có thù oán, ngài ấy có khi chỉ mong hắn gặp xui xẻo ấy chứ, chậm rãi tìm đi.”

Hai người nói chuyện xong, lại bắt đầu cầm bức họa đi hỏi từng người, chỉ là dáng vẻ không quá tận tâm.

Mấy người Cố Vân Đông cũng đã về tới khách điếm đối diện y quán Huệ Dân, lúc này bọn họ chưa đến y quán, trực tiếp thuê mấy gian phòng ở khách điếm nghỉ ngơi.

Cuối cùng Cố Vân Đông vẫn nghiền nát quả sơn tra ra đút cho thằng bé ăn, người một nhà ăn cơm chiều xong thì đi nghỉ ngơi.

Trong khách điếm vô cùng an tĩnh, thời tiết dần ấm lên, khách điếm trong phủ Lạc Châu vào ban đêm cũng trở nên hơi khô hanh.

Trong phòng ngoại trừ Trì Trì dạng tay dạng chân thành hình chữ X ngủ đến quên cả trời đất ra, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều mở mắt thao láo không hề cảm thấy buồn ngủ.

Mãi cho đến khi ngoài cửa sổ vang lên tiếng động rất nhỏ, hai người mới liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt nhắm hai mắt lại.

Cửa sổ bị người mở ra, rất nhanh có hai người lặng lẽ lần lượt tiến vào.

Đầu tiên bọn họ đi đến mép giường quan sát, tay phải của Thiệu Thanh Viễn đặt ở bên trong chăn, nắm chặt một cây chủy thủ.

Cố Vân Đông cũng có một cái nỏ tiễn trong tay, tuy rằng biết những người này đến vì Cửu Khương Hoa, nhưng không thể không phòng ngừa khả năng dây cà ra dây muống nháo ra mạng người. Hai ngươi họ vẫn tập trung toàn bộ tinh thần cảnh giác, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Cũng may hai người kia chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng rời khỏi mép giường, bắt đầu tìm kiếm gì đó ở trong phòng. Bọn họ chẳng những lục lọi hết ngăn tủ, còn lật cả chiếc rương mà Cố Vân Đông đặt ở trong góc, đồ trong tay nải cũng lật đi lật lại xem.

Một hồi lâu, mới vang lên tiếng một người cố đè thấp giọng nói: “Không có.”

“Liệu bọn họ có giấu ở gần người không, nếu không đến giường lục soát một đi.”

“Rất có khả năng, đồ vật quan trọng như vậy……”

Cố Vân Đông thầm thở dài ở trong lòng, trở mình, miệng mơ mơ màng màng nói: “Tướng công, dậy đi, đến giờ xi tiểu cho nhi tử rồi.”

Thiệu Thanh Viễn thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, hai tên trộm đang định đi về phía trước bỗng chốc khựng lại.

Sau đó bọn họ lập tức nghe thấy Thiệu Thanh Viễn nói: “Đừng ồn, nàng là mẹ, nàng làm đi.”

“Thiếp mệt muốn chết, chàng nhanh dậy đi.”

Hai tên trộm nghe thanh âm bọn họ nói chuyện ngày càng tỉnh táo: “Trước cứ chạy đã.”

Hai người một lần nữa nhảy ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó đóng cửa sổ lại.

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đồng thời mở mắt ra, cô lặng lẽ hỏi: “Đi rồi?”

“Ở dưới cửa sổ.”

Xem ra còn chưa chết tâm, vậy không có biện pháp nào.

Cố Vân Đông ngồi dậy: “Ta nói chàng có ích lợi gì, mau dậy cho con trai đi tiểu đi, không lát nữa nó lại đái dầm bây giờ.”

Thiệu Thanh Viễn cũng tỉnh: “Nam chủ ngoại nữ chủ nội, chăm sóc con cái vốn là trách nhiệm của nữ nhân.”

Cố Vân Đông cười lạnh: “Chàng còn có mặt mũi nói với ta là nam chủ ngoại à? Chàng đúng thật là chủ ngoại, ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, còn nói hay lắm, nói cái gì mà lấy được Cửu Khương Hoa bán đi là có thể mua nhà, chúng ta sẽ có cuộc sống tốt hơn, kết quả thì sao? Bị người lừa đến xoay mòng mòng.”

“Nàng nhỏ giọng một chút, nhi tử vẫn đang ngủ.”

Cố Vân Đông nhìn Trì Trì vẫn đang ngủ ngon lành, nhịn cười: “Chàng đừng có mà lấy con trai ra làm lá chắn, ta biết là không thể dựa vào chàng được mà. Con trai do ta chăm sóc, bạc trong nhà cũng là ta kiếm, ta sắp không sống nổi nữa rồi.”

“Nàng đừng có cực đoan như vậy có được không? Qua hai ngày nữa La lão gia sẽ đưa Cửu Khương Hoa đến đây. Gia đình ông ta cũng là thế gia ở phủ Lạc Châu, ông ta vẫn cần mặt mũi, sẽ không ăn quịt cây dược liệu đó đâu.”

“Đừng có ngây thơ thế, nếu ông ta kiên quyết nói mình không có thì chàng có thể làm gì ông ta? Chàng chỉ là một đại phu nho nhỏ một lòng trị bệnh cứu người, chàng định đấu với gian thương đầy kinh nghiệm trên thương trường như ông ta thế nào”

“Ta……”

Thiệu Thanh Viễn còn chưa nói xong đã dừng lại, sau đó nói nhỏ: “Đi rồi.”

Cố Vân Đông thở dài một hơi: “Thật mệt mỏi, có lẽ bây giờ bọn họ tin chúng ta không có Cửu Khương Hoa rồi nhỉ?” Nếu La gia muốn qua cầu rút ván, trước khi hai người rời đi, để lại cho bọn có chút phiền toái cũng không quá đáng.

Cố Vân Đông lại nằm xuống, nói với Thiệu Thanh Viễn nằm ở bên ngoài: “Thiếp ngủ đây, chàng nhớ xi con trai đi tè.”

Thiệu Thanh Viễn: “……”

Hắn bật cười lắc đầu, ôm con trai dậy.

Sáng sớm hôm sau, Đoạn Khiêm từ phòng khách bên cạnh sang, ngồi ở cạnh bàn vừa ăn sáng với bọn họ vừa nói: “Tối hôm qua có hai tên lẻn vào trong phòng ta, các ngươi thì sao?”

“Cũng tới.”

Đoạn Khiêm nhíu mày: “La lão gia đứng ở cửa nói như vậy, quả nhiên đã làm chúng ta bị chú ý. Ban đầu ta đã thương lượng với ông ta, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Cửu Khương Hoa, đến lúc đó mặc kệ vị đại phu nào trị hết bệnh cho La nhị cô nương, tạm thời không cần tuyên dương, tránh làm hại đến vị đại phu kia, ai ngờ lòng dạ ông ta lại hẹp hòi như vậy.”

Hắn hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ một lát lại hỏi: “Hôm nay các người có dự định gì không?”

“Lát nữa ta muốn đến phủ nha gặp Tri phủ đại nhân, sau đó sẽ đi thẳng đến huyện Tĩnh Bình nhậm chức.” Thiệu Thanh Viễn nói.

Cố Vân Đông vừa đút cho Trì Trì ăn cơm, vừa hỏi: “Ta đợi chàng ấy ở cửa thành.” Sau đó cô ngẩng đầu lên: “Ngươi thì sao?”

Đoạn Khiêm ngẫm nghĩ, nói: “Có lẽ còn không ít người đang để mắt đến ta, ta để lại hai người để bảo hộ các ngươi. Ta sẽ không đi cùng các ngươi, vả lại ta định vào trong núi một chuyến. Lần trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không tìm được sơn trại am hiểu nhuộm vải kia, nên ta muốn đi xem thử.”

“Được, vậy ngươi đi đi, có chuyện gì thì cứ tới huyện Tĩnh Bình tìm chúng ta. Về phần để lại hai hậu vệ thì không cần đâu, chúng ta có nhân thủ rồi.”

Đoạn Khiêm nghĩ thấy cũng đúng, bên người Thiệu Thanh Viễn không có khả năng không có ai bảo vệ, nên hắn cũng không ép buộc: “Vậy lát nữa ta ra ngoài trước, thuận tiện tìm một đôi nam nữ vóc dáng tương tự, đánh lạc hướng cho các ngươi.”

“Đa tạ.”

Đoạn Khiêm cơm nước xong, từ biệt bọn họ, sau đó mang theo mấy người hộ vệ rời đi.

Hắn ra ngoài làm ăn, có đôi khi vì thuận tiện, hắn cũng sẽ dẫn theo hai nữ hộ vệ.

Lúc này nữ hộ vệ đang giả trang thành Cố Vân Đông, trong lòng ngực ôm một cái gối đầu, ngồi trên xe ngựa của Đoạn Khiêm.

Đoạn Khiêm rời đi không bao lâu, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông mới từ rời khỏi khách điếm từ cửa sau.

Bình Luận (0)
Comment