Chương 1379: Huyện Tĩnh Bình.
Hai người vẫn nói cho Trương trưởng quầy biết trước một tiếng. Sau đó chia quân ra làm hai nhóm, một nhóm quan trọng tiến về phía phủ nha, nhóm khác lập tức lên xe ngựa ra khỏi cổng thành.
Đợi Thiệu Thanh Viễn xong việc thì gặp cô ở cổng thành, hai người rời khỏi phủ Lạc Châu không quay đầu nhìn lại đi về phía huyện Tĩnh Bình.
Ngay lúc bọn họ rời đi không bao lâu, người La gia đã tìm tới cửa y quán Huệ Dân và khách điếm đối diện.
Đáng tiếc lại uổng công. Trương trưởng quầy biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, không có chút thiện cảm nào đối với La gia tất nhiên sẽ không tiết lộ hành tung của nhị thiếu gia. Chỉ nói ông ấy là người giới thiệu Thiệu đại phu tới, kết quả La gia lại làm ra chuyện bội tín, sau này y quán Huệ Dân sẽ không xem bệnh cho nhà họ La nữa.
Mấy người La gia không dám tin, họ không ngờ bên Thiệu đại phu không mặc cả được còn làm ầm lên. Thành ra tới y quán Huệ Dân rồi còn bị liệt vào danh sách đen, y quán này bị điên rồi sao? Chỉ vì Thiệu đại phu đó?
Thậm chí nhà họ La còn lôi cả cái danh Thông phán đại nhân ra áp chế, mấy người khác trong y quán hơi lưỡng lự, chỉ có Trương trưởng quầy cười khẩy, căn bản không để ý tới chuyện này mà đuổi bọn họ ra ngoài.
Đùa sao, nhị thiếu gia nhà bọn họ chịu oan ức, dựa vào cái gì còn bị La gia đè đầu cưỡi cổ? Bạch gia còn phải sợ cái chức Thông phán lục phẩm hay sao? Thiếu gia của bọn họ trước kia là hàng tam phẩm, thiếu phu nhân còn đường đường là quận chúa.
Hạ nhân của La gia không còn cách nào khác, sau khi quay về bẩm báo sự tình, La lão gia tức giận đập vỡ bộ dụng cụ pha trà.
Nhưng rất nhanh đã không thèm để ý tới Thiệu Thanh Viễn nữa, Cửu Khương Hoa bị mấy người nhận định là ở chỗ ông ta, không ít người lấy danh bênh vực Thiệu Thanh Viễn yêu cầu ông ta xuất hiện, người La gia có trăm miệng cũng không cãi được.
Bên chỗ Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cũng đã tăng tốc tới huyện Tĩnh Bình.
Mắt thấy cổng thành huyện Tĩnh Bình có phần tan hoang, Cố Vân Đông không nhịn được mà nhìn về phía phu quân: “Huyện Tĩnh Bình này hình như rất nghèo?”
“Ừ, tính ra hẳn là thị trấn nhất nhì từ dưới đếm lên của phủ Lạc Châu.”
Cố Vân Đông: “Hoàng thượng đối với chàng tốt thật đấy...Ý thiếp là, người rất tin tưởng chàng.”
Thiệu Thanh Viễn khẽ cười, xoa đầu cô: “Đi thôi, vào thành trước đã.”
Xe ngựa chạy vào huyện Tĩnh Bình, Cố Vân Đông vén màn nhìn ra bên ngoài, người ven đường vẫn còn rất đông, nhưng tinh thần và diện mạo kém xa so với phủ Lạc Châu, lại càng không giống phủ Phượng Khai.
“Huyện Tĩnh Bình nhiều núi, đường xá thì khó đi, buôn bán cũng ít.” Đó là nguyên nhân vì sao nền kinh tế nơi đây lại kém phát triển.
Cố Vân Đông vừa nhìn, xe ngựa cũng đi một mạch tới cổng huyện nha.
Từ trên xe ngựa bước xuống, nhìn thấy huyện nha cũ nát trước mặt, ánh mắt Cố Vân Đông cực kỳ phức tạp.
Người canh cổng huyện nha biết được thân phận của Thiệu Thanh Viễn vội vã đi gọi người.
Cho tới khi cả nhà Thiệu Thanh Viễn đứng ở sảnh lớn của huyện nha thì thấy một đám người bên trong vội vàng bước ra nghênh đón.
Đi đầu là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, người mặc quan phục, tóc tai hơi bù xù, nhanh chóng rảo bước tới trước mặt bọn họ hành lễ: “Chào Thiệu đại nhân, hạ quan Từ Tập là huyện lệnh huyện Tĩnh Bình xin ra mắt ngài.”
Người khác không biết nhưng Từ Tập thì biết, tuy Thiệu Thanh Viễn tới đảm nhiệm chức huyện lệnh nhưng thân phận cao hơn chức huyện lệnh bình thường rất nhiều vì vậy trước mặt Thiệu Thanh Viễn hắn vẫn hết mực cung kính.
Thiệu Thanh Viễn: “Từ đại nhân không cần đa lễ, bổn quan phụng mệnh tới nhậm chức huyện lệnh huyện Tĩnh Bình, đây là công văn của bộ Lại, mời Từ đại nhân xem qua.”
Từ Tập nhận bằng hai tay, cẩn thận xác nhận lại, lập tức cúi người: “Hạ quan sẽ bàn giao cho Thiệu Đại nhân, mời ngài vào bên trong trước.”
Cố Vân Đông vừa uống trà vừa nhìn Thiệu Thanh Viễn nói chuyện với Từ Tập.
Vị nguyên huyện lệnh huyện Tĩnh Bình này vẫn còn rất trẻ, người trông cũng thanh tú, ở hắn toát lên sự kiêu ngạo và khí tiết chính trực của một người có học. Chỉ là giờ phút này lại có vẻ lo lắng tiều tụy, kể lại cực kỳ chi tiết và tỉ mỉ tình hình thực tế của huyện Tĩnh Bình với Thiệu Thanh Viễn.
Hắn chỉ lo Thiệu Thanh Viễn không tường tận, có một số việc phải nhấn mạnh vài phần.
Cố Vân Đông coi như đã hiểu, trọng điểm mà Từ Tập muốn kể đó là sự nghèo khó của huyện Tĩnh Bình, dân chúng thực rất nghèo nàn, phú thương trong trấn cũng chẳng có mấy người. Còn có rất nhiều nơi người dân không thể sống qua ngày, chỉ có thể bán con.
Cố Vân Đông nghe vậy không thể nhịn cười, vị Từ Tập này đang sợ tân huyện lệnh là tham quan, giống như chỉ biết đục khoét vơ vét của dân vậy, càng lo lắng dân chúng huyện Tĩnh Bình chịu đói chịu khổ không thể sống qua ngày.
Thiệu Thanh Viễn đương nhiên hiểu, bởi vậy thái độ vốn dĩ có chút lãnh đạm lại dần trở nên nghiêm túc.
Lòng hắn thật sự rất khâm phục vị quan thanh liêm thật lòng lo cho dân chúng này.
“Từ đại nhân yên tâm, nếu ta đã nhận huyện Tĩnh Bình, vậy chắc chắn sẽ mưu lợi hạnh phúc vì muôn dân. Mới vừa rồi trên đường tới đây ta cũng thấy được phần nào tình hình. Đợi ổn định rồi ta sẽ căn cứ vào hiện trạng và điều kiện tìm hướng đi phù hợp cho dân chúng, để bọn họ yên tâm sống tốt.”
Từ Tập sửng sốt, xúc động trong lòng.
Mặc kệ vị Thiệu đại nhân trước mặt nói thật hay không, nhìn thái độ hiện giờ của hắn, hắn ít nhiều cũng yên tâm phần nào.
Hắn còn nhớ rõ thời điểm hai năm trước khi hắn tiếp nhận huyện Tĩnh Bình, bộ dạng qua loa mất kiên nhẫn của quan huyện tiền nhiệm như hận không thể sớm dứt khỏi cái huyện này, khiến lửa giận không tên trong lòng hắn bừng bừng bốc cháy.
Từ Tập ngập ngừng, thầm nghĩ mình đã nói gần hết nhưng vẫn chưa yên tâm. Có điều đây là ý chỉ của triều đình, hắn cũng không thể tiếp tục ở lại.
“Nếu thế, vậy huyện Tĩnh Bình giao cho Thiệu đại nhân.” Từ Tập đứng dậy: “Giờ bổn quan đi thu dọn đồ đạc, ngày mai còn phải khởi hành.”
Từ Tập bị thuyên chuyển làm quan nơi khác nhưng cũng khấm khá hơn huyện Tĩnh Bình này.
Thiệu Thanh Viễn đứng dậy: “Từ đại nhân đi thong thả, chúc ngài tiền đồ rộng mở.”
Từ Tập cũng chắp tay tạ lễ, đi ra phía sau nha môn lấy hành lý mình đã chuẩn bị sẵn khiêng lên chiếc xe ngựa dừng trước cửa theo sau đó là một vị lão bộc cùng sư gia từ biệt. Bọn họ định qua đêm ở khách điếm trước, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành.
Thấy hành lý hắn đơn sơ như vậy, lòng Cố Vân Đông có vài phần cảm phục.
Thực ra có đôi khi, càng là quan viên trẻ tuổi thì lại càng có nhiều hoài bão, còn muốn thực hiện khát vọng nước nhà. Tuy bọn họ không có kinh nghiệm nhưng rất có chí hướng, cũng có trái tim cực kỳ nhân hậu.
Từ Tập đi rồi, lúc này Thiệu Thanh Viễn mới quay đầu lại, nhìn vào những nha dịch chủ bộ còn ở lại nha môn.
Thiệu Thanh Viễn quan sát bọn họ một lượt, trong lòng mường tượng ra những đánh giá sơ bộ, hắn gọi chủ bộ: “Ngươi dẫn bọn ta dạo quanh nha môn, những người khác thì tản đi.”
“Vâng, đại nhân.” Tiếng trả lời thưa thớt dường như không có tinh thần.
Chủ bộ phía trước đi tới, dẫn hai người Thiệu Thanh Viễn vòng phía sau huyện nha.
Bọn họ vừa đi, mấy nha dịch ở lại bắt đầu thì thầm bàn tán.