Chương 1380: Đọc sách mới có đường ra.
“Huyện lệnh mới tới này sao trông còn nghèo hơn Từ đại nhân vậy? Chí ít bên cạnh Từ đại nhân còn có người hầu, vị Thiệu đại nhân này lại chẳng có ai.”
“Còn không phải sao? Ngươi xem phu nhân bên cạnh ngài ấy cũng không có lấy một nha hoàn hay ma ma, đứa con còn nhỏ như vậy cũng phải tự chăm sóc.”
“Chắc là cuộc sống của Thiệu đại nhân cũng không tốt lắm. Nếu không cũng chẳng bị đày tới đảm nhận vị trí huyện lệnh ở nơi thâm sơn cùng cốc này. Những huyện thái gia tới chỗ chúng ta chẳng ai là người có lai lịch. Các người xem Từ đại nhân, là tiểu tử nghèo đỗ tiến sĩ ở quê, cũng bởi vì chẳng hối lộ ai nên mới bị điều tới nơi này, những kẻ có chút quyền thế không phải làm quan ở kinh thành thì cũng là những nơi như Giang Nam giàu có.”
“Nhưng phu nhân này của Thiệu đại nhân cũng là người tình sâu nghĩa nặng, lại có thể bế theo con nhỏ cùng đại nhân đi tới huyện Tĩnh Bình chịu khổ. Phu nhân của Từ đại nhân thì lại viện cớ chăm sóc cha mẹ mà cứ luôn ở lại quê nhà, hai năm này cũng chưa từng thấy bóng dáng.”
“Đó là do nơi này của chúng ta vừa nghèo lại vừa gần biên ải, cuộc sống vất vả thì không nói, lại còn nguy hiểm.”
Những lời này cũng loáng thoáng rơi vào tai Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.
Chủ bộ dẫn đường phía trước cũng nghe thấy, nét mặt có chút xấu hổ, thầm trách những người đó nói chuyện bất lịch sự. Tốt xấu gì cũng phải đợi bọn họ đi xa rồi hẵng bàn luận chứ.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông giả vờ không nghe thấy, họ chỉ đánh giá cảnh quan của huyện nha.
Xem xét một lượt, Cố Vân Đông có chút bất lực, huyện nha này cũ quá rồi. Như kiểu vài chục năm chưa được sửa sang lại.
“Lúc trước Từ đạ nhân vẫn luôn ở phía sau nha môn sao?”
Chủ bộ vốn đang phân tâm, chỉ vùi đầu vào việc dẫn đường. Bởi vậy khi Cố Vân Đông hỏi hắn lập tức ngây người, lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Vâng, Từ đại nhân vẫn luôn ở đây, chính là gian phòng ở đằng kia.”
Hắn chỉ tay vào một gian phòng cách đó không xa, Cố Vân Đông xem qua thấy chỉ có phòng bên trái là tốt hơn một chút, còn hai phòng bên cạnh đến cửa sổ cũng bị lung lay.
Cố Vân Đông nhíu mày: “Huyện nha hỏng thế này sao không tìm người sửa?”
Chủ bộ thầm bĩu môi, ngẩng đầu nhìn với vẻ mặt khổ sở: “Không còn cách nào khác, huyện nha quá nghèo, không có tiền tìm người sửa, chỉ có thể để như vậy. Trước đây Từ đại nhân và sư gia cũng ở đó, ngài ấy cũng không quan tâm môi trường sống có được hay không, dù sao cũng chỉ cần có chốn che thân là được.”
“Triều đình phải có cung cấp ngân lượng chứ? Vậy số ngân lượng đó đâu?”
“Từ đại nhân lấy tiền mở trường huyện rồi, đại nhân nói, đọc sách mới có đường ra. Cũng bởi huyện Tĩnh Bình chúng ta nghèo khó nên người đọc sách cực kỳ ít, vốn cả một huyện cũng chỉ có khoảng hai mươi học tử. Từ đại nhân thấy rất nhiều đứa trẻ có thiên bẩm, lại bởi không có tiền học mà uổng phí. Vì thế số ngân lượng triều đình phát xuống phần lớn đều dùng cho những đứa trẻ này đi học.”
Chủ bộ nói xong, than thở một hơi rồi lắc đầu: “Thực ra Từ đại nhân không sai, nhưng đọc sách là việc lâu dài, tạo điều kiện cho người học hành thành tài thì lại càng hao tổn. Tạo điều kiện cho một hai người thì được chứ hàng chục người thì chịu sao nổi? Nhưng Từ đại nhân vẫn kiên quyết, còn lấy cả lương tháng của mình ra bù vào. Vì thế huyện nha bọn ta mới không có bạc để sửa.”
Từ Tập cũng từng nói qua với Thiệu Thanh Viễn về việc trường huyện.
Bên này chủ bộ vừa dứt lời, Cố Vân Đông bên kia đã thấy mảng tường đất lớn đổ ào ào từ tường bao cách đó không xa.
Cố Vân Đông sắc mặt xám xịt, căn nhà này quá nguy hiểm.
Căn nhà nguy hiểm như vậy ở được sao? Cho dù cô không ở đây nhưng Thiệu Thanh Viễn còn phải làm việc, sụp lúc nào cũng không biết, lỡ đụng vào người thì phải làm sao?
Cố Vân Đông nhăn mặt, hai phu thê nhìn nhau: “Phải sửa huyện nha ngay lập tức.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Đúng thật là phải sửa.” Hắn nhìn về phía chủ bộ: “Ngươi có biết ở huyện thành này có nhà thợ nào tay nghề khá một chút không?”
Chủ bộ ngây người, kinh ngạc nhìn Thiệu Thanh Viễn: “Đại, đại, đại nhân, ngài thật sự định sửa sao? Nhưng ngân sách huyện nha chúng ta không có bạc.”
“Tạm thời bổn quan ứng bạc, chờ triều đình phát rồi bổ sung là được.”
Chủ bộ: “Nhưng, nếu số bạc đó dùng sửa nha môn vậy trường huyện...”
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn hắn: “Bổn quan đương nhiên biết, nói ngươi đi tìm thì tìm đi.”
“...Vâng, đại nhân.” Chủ bộ vẫn muốn nói thêm gì đó, Thiệu Thanh Viễn lạnh lùng nhìn hắn bèn vội vàng đáp lời rồi lập tức chạy đi tìm thợ.
Chỉ là còn chưa kịp chạy, đã bị mấy nha dịch ngăn cản, hỏi nhỏ: “Ông hấp ta hấp tấp đi đâu vậy? Có phải đại nhân nói gì rồi không?”
“Đại nhân nói huyện nha này cũ quá không ở được, sai ta đi tìm thợ sửa, cần ngay, phải sửa ngay. Giờ ta tới Lâu gia hỏi thử xem hôm nay Lâu thợ mộc có rảnh không đã.”
Nói rồi chủ bộ vừa định đi lại bị một tên đầu mục đứng đầu kéo lại.
Đầu mục kia nhíu mày nói: “Ông đừng đi tìm Lâu gia, cục diện rối rắm như vậy, nha môn lại không có bạc, đến lúc đó lấy đâu ra tiền lương cho họ, nhỡ đâu Thiệu đại nhân ăn quỵt, chúng ta và Lâu gia quan hệ tốt không thể hại người ta được.”
“Không, không đâu? Thiệu đại nhân nói ngài ấy ứng trước.”
“Hắn nói cái gì thì sẽ là cái đó sao? Ông xem lúc hắn tới đây có giống như có bạc để ứng trước không? Thiệu đại nhân là quan, nếu hắn có ý không trả bạc thì Lâu gia cũng làm cách nào được.”
Chủ bộ nghĩ cũng đúng, hỏi nhỏ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ông đi thành Bắc tìm người làm thời vụ, mấy người đó cái gì cũng nhận. Sau đó cho dù Thiệu đại nhân không trả công thì cũng không giám náo loạn.”
Tính ra thì Lâu gia cũng là hộ làm công tốt nhất ở huyện Tĩnh Bình, chuyên làm công cho những gia đình giàu có, bọn họ có nhân lực chắc tay rất dễ điều động và có trật tự.
Nhân công tự do thì không như vậy, nhưng cũng bởi không có người chủ chốt nên không dám làm loạn.
Chủ bộ ngẫm lại cũng thấy đúng bèn đi tìm nhân công thời vụ.
Những người làm công thời vụ những thôn gần đó thường tập trung ở thành Bắc, chỉ là nơi này nghèo lại ít phú hộ nên công việc lại càng ít, họ thường đợi cả ngày nhưng cũng không có việc để làm.
Lúc này đã là giờ trưa, có khá nhiều thôn dân ngồi xổm trên đất, nghĩ ngày nay thật uổng phí, đến lương khô cầm trong tay cũng chẳng buồn ăn.
Lúc này chủ bộ Hồng mới tới, hắn vừa tới những thôn dân phía lập tức đứng dậy: “Ông chủ, tìm người làm công không?”
Chủ bộ Hồng gật đầu: “Ta cần khoảng hai mươi người sửa nhà, các ngươi ai có kinh nghiệm?”
“Ta ta ta, nhà của ta là do ta sửa.”
“Còn ta nữa...”
Dường như trong chốc lát tất cả những người dân trong ngõ nhỏ hoặc đứng hoặc ngồi hoặc ngồi xổm đều tập trung hết lại chỗ chủ bộ. Chủ bộ Hồng vội khoát tay: “Tất cả im lặng.”