Chương 1381: Cố Vân Đông toàn quyền phụ trách.
Chủ bộ Hồng kêu bọn họ xếp thành hai hàng, hắn tiến lên chọn từng người một.
Hắn chủ yếu chọn những người cơ thể cường tráng, nếu quá gầy sẽ bị loại, Thiệu Đại nhân còn tưởng hắn không hài lòng.
Nhưng vốn dĩ những người này không có điều kiện sống tốt, cơ thể khỏe mạnh chẳng có được mấy người, hắn chỉ có thể cố gắng chọn lựa.
Chủ bộ Hồng chọn được hai mươi người thì dừng.
Những người được chọn cực kỳ vui mừng, những người bị loại thì vẫn ra sức thể hiện.
Chủ bộ Hồng mất kiên nhẫn khua tay, quay sang nói với hai mươi người được chọn: “Các ngươi hãy chọn lấy một người đứng đầu, sau này có vấn đề gì ta sẽ tìm hắn nói chuyện.”
Vừa nói xong, một người thoạt nhìn có vẻ gầy yếu đi ra nói: “Để ta.”
Chủ bộ Hồng nhìn hắn một cái, người này trông có vẻ cũng không khỏe lắm nhưng mười chín người còn lại không thấy phản đối gì.
Nếu vậy thì chọn hắn: “Ngươi tên gì?”
“Tiểu nhân tên Mao Dũng.”
“Mao Dũng, cũng được, các người đi theo ta.”
Quá phấn khích, hai mươi người vội vã nhặt lương khô đem theo dọc đường ăn trưa.
Trong những người còn lại có người cười khẩy: “Đi theo làm gì cũng không hỏi, cũng không sợ bị bán đi sao.”
Có thôn dân bên cạnh tò mò hỏi: “A Toàn, sao vừa rồi ngươi không đứng lên đi cùng? Ngươi không thiếu tiền sao? Cuộc sống không dễ dàng đâu.”
“Ngươi thì biết cái gì? Người vừa tới thuê chính là chủ bộ Hồng, là người của nha môn. Sáng nay lúc ta đi qua nha môn vừa hay thấy tân huyện lệnh tới. Huyện thái gia này vừa tới chủ bộ Hồng lại tìm người sửa nhà chắc chắn vì tân huyện lệnh không thích huyện nha cũ nát. Ngươi nói xem, huyện thái gia này chê huyện nha cũ nát không giống với Từ đại nhân thanh liêm chính trực. Nói không chừng sửa xong nha môn chúng ta cũng chẳng có tiền lương.”
Thôn dân bên cạnh nghe xong chợt nhận ra và bắt đầu đồng cảm với hai mươi người vừa được chọn đi.
Lúc này hai mươi người kia đã được chủ bộ Hồng dẫn về huyện nha, mấy người vốn đang hân hoan, vừa thấy là tới nha môn làm công thì nửa vui nửa buồn.
Chủ bộ Hồng dẫn bọn họ đi gặp Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông liếc qua một lượt đột nhiên có chút kinh ngạc.
Đó là biểu cảm khi tới làm công cho nha môn sao? Nhân công huyện Phượng Khai làm việc cho quan phủ ngẩng đầu ưỡn ngực đặc biệt kiêu ngạo đấy.
Cô không hiểu nhưng vẫn tiến lên mấy bước nói: “Chắc chủ bộ Hồng đã nói qua với các ngươi rồi, huyện nha chúng ta có hơi cũ, mà một bên tường lại có dấu hiệu sụp đổ. Huyện nha là thể diện của triều đình, đặc biệt lại ở biên giới, nếu huyện nha cũng bị sụp sợ sẽ thành trò cười cho các quốc gia khác. Vì vậy huyện nha này chắc chắn phải sửa sang thật đẹp đẽ, nhưng bố cục không cần thay đổi quá nhiều, cứ sửa theo kết cấu cơ bản là được. Nếu cần làm thêm ta sẽ nói với các ngươi.”
Mọi người không tự chủ mà nhìn về phía chủ bộ Hồng, chủ bộ Hồng lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, đã thấy Thiệu đại nhân mới nhậm chức của bọn họ đang trông con.
Chủ bộ Hồng “…” Thế mới nói Thiệu đại nhân đã không có hạ nhân sao lại còn đem cả con theo?’
Cố Vân Đông thấy bọn họ không nói gì, lập tức nhìn về phía chủ bộ Hồng: “Các người không cần nhìn Thiệu đại nhân, chuyện sửa huyện nha sẽ do ta toàn quyền phụ trách, tiền công cũng do ta phát, có vấn đề gì cũng chỉ cần tìm ta là được.”
Ánh mắt Mao Dũng bất giác sáng lên khi nghe thấy phát tiền công.
Hắn ngập ngừng, nói nhỏ: “Phu, phu nhân, khi nào phát tiền công vậy? Bọn ta đều là dân thời vụ, chủ nhà thuê vẫn luôn là làm ngày nào tính tiền ngày đó.”
“Thời vụ?” Cố Vân Đông nheo mắt, Thiệu Thanh Viễn cũng ngẩng đầu lên.
Hai người cùng nhìn về phía chủ bộ Hồng, hắn ta đỏ mặt, xấu hổ lau mồ hôi trên trán, vội vàng giải thích: “Đại, đại nhân, huyện Tĩnh Bình rất ít nhân công, ta vốn định tìm mấy nhà nhưng đều không có thời gian, mà chuyện đại nhân giao lại gấp vì thế mới tìm bọn họ tới đây trước. Nhưng đại nhân yên tâm, Mao Dũng nói bọn họ đã có kinh nghiệm sửa nhà.”
Cố Vân Đông cũng chẳng muốn vạch trần lời nói dối của hắn, nếu lần tới vẫn tái phạm thì nợ cũ nợ mới tính toán luôn một thể cũng chưa muộn.
Cố Vân Đông nhìn Mao Dũng, bấy giờ mới trả lời câu hỏi của hắn: “Nếu các ngươi là nhân công thời vụ vậy hôm nay các ngươi làm xong hãy tới chỗ ta lĩnh tiền. Ở chỗ ta, mỗi ngày công các ngươi làm sẽ được ba mươi văn tiền, bây giờ là buổi trưa, các ngươi làm nửa ngày ta sẽ đưa mười lăm văn tiền. Nếu các ngươi đồng ý thì ở lại, không muốn vậy ta cũng không giữ.”
Mười lăm văn tiền?
Mọi người đều vui vẻ, tiền công ở huyện Tĩnh Bình không cao. Bình thường bọn họ làm việc vất vả cả ngày cũng chỉ có hai mươi văn tiền, ở nhà môn này lại có tận ba mươi văn tiền?
Cũng không biết lời vị phu nhân này nói có đáng tin không?
Mao Dũng khẽ bặm môi, ánh mắt dừng lại trên người tiểu công tử trong lòng, trong mắt chợt lóe lên nói: “Được, ta đồng ý.”
Vừa rồi hắn thấy tiểu công tử kia tuy bên ngoài khoác áo vải thô, nhưng góc áo bên trong lộ ra lại khác hẳn, không cần sờ cũng biết là chất liệu tốt.
Vậy...đánh cược một phen.
Mao Dũng đồng ý, những người khác nhìn nhau, một lúc sau cũng tán thành.
Cố Vân Đông gật đầu: “Nếu các ngươi đã đồng ý, vậy trước tiên theo ta ra hậu viện. Hôm nay chỉ cần sửa chỗ này trước, có một số thử cần bỏ đi làm lại, công việc đơn giản không nặng nhọc. À đúng rồi, các ngươi ở đây có ai biết chỗ nào bán ngói không? Ta cần có sẵn, không cần nhiều, cần một phần trước. Hôm nay lấy về, sớm mai dùng là vừa.”
Mao Dũng nói: “Ta biết.”
Cố Vân Đông: “Vậy ngươi đem theo vài người đi lấy về, nhớ, ta cần đồ tốt, nếu quá kém ta sẽ sai ngươi trả về ngay lập tức.”
“Vâng, phu nhân.” Mao Dũng đáp, chỉ là có hơi lưỡng lự.
Cố Vân Đông đã hiểu, những người này chỉ sợ huyện nha không có bạc.
Dân chúng huyện Tĩnh Bình này đã trải qua những gì? Thật kỳ diệu khi mà ai cũng biết tường tận mọi chuyện của nha môn.
Cô lắc đầu, lấy ra một quan tiền: “Đây là tiền đặt cọc, ngươi mang cho họ trước. Nếu không lấy được vật liệu ta tìm ngươi tính sổ. Ngươi cũng phải bồi thường tiền gấp hai lần cho ta.”
Cô không nói đùa, nhìn Mao Dũng trông có vẻ uy tín vậy nhân phẩm chắc cũng không tồi. Hơn nữa ai cũng biết hắn, có muốn trốn cũng không trốn được.
Có tiền thật, Mao Dũng yên tâm hẳn.
Hắn mau chóng lấy tiền giọng cũng chắc chắn hơn rất nhiều: “Phu nhân yên tâm, chắc chắn tiểu nhân sẽ làm được.”
Chủ bộ bên cạnh hơi cúi đầu, thật sự có tiền sao?
Những gì nên nói đều đã nói, Cố Vân Đông nói mọi người đi làm việc, lúc này mới quay sang nói với Thiệu Thanh Viễn: “Không có người bên cạnh thật sự rất bất tiện, hai ngày rồi mấy người Thủy Đào chắc cũng đã đến rồi chứ?”