Chương 1382: Ngài vẫn nên về chăm con đi
Hai vợ chồng vừa nói chuyện, vừa đi ra sau nhà.
Còn một đống chuyện chờ Thiệu Thanh Viễn làm, chỉ cần nhìn mớ hồ sơ vụ án kia, cũng đủ để hắn đọc mấy ngày mấy đêm. Ít nhất, phải đọc xong ghi chép cơ bản của huyện.
Hắn còn phải nghĩ xem làm thế nào để cải thiện tình hình ở huyện Tĩnh Bình. Nếu qua mấy năm nữa mà ngay cả huyện nha cũng không vực dậy được tình trạng bi thảm này, vậy thì tốt nhất hắn nên sớm về nhà khám bệnh cho người ta thôi.
Cố Vân Đông cũng đi theo hắn vào phòng hồ sơ, cô vừa mời tìm hiểu một chút tình hình sơ bộ của huyện nha.
Mặc dù nha môn này lụp xà lụp xụp, nhưng diện tích rất lớn, sửa chữa một vài chỗ coi như cũng có thể dùng. Cho nên cô muốn phác họa ý tưởng này ra trước, sau đó xem xem có thể thực hiện được hay không.
Đã tới giờ Trì Trì ngủ trưa, Cố Vân Đông đặt thằng bé lên giường ở trong phòng. MAyy dich
Sau đó cô và Thiệu Thanh Viễn mỗi người chiếm lấy một cái án thư, bắt đầu làm việc của mình.
Cố Vân Đông phác họa sơ bộ, hỏi Mao Dũng có thể thực hiện hay không, sau đó nhanh chóng dừng bút. Thấy Trì Trì còn đang ngủ ngủ, cô thì thấm với Thiệu Thanh Viễn: “Chàng cứ làm việc đi, tiện thể để ý Trì Trì một chút, thiếp ra ngoài đi dạo, xem bọn họ sửa sang lại thế nào rồi.”
“Được.” Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu lên, đặt tập hồ sơ trong tay lên một chồng khác, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cô: “Nếu gặp phải người không nghe lời, không cần khách khí.”
“Biết rồi.”
Cố Vân Đông cầm tờ giấy vẽ kia đi ra ngoài, cô đi dạo trong hậu viện một vòng, quan sát bọn họ làm việc người.
Chưa kể, tuy rằng bọn họ sợ mình không được nhận tiền công, nhưng vẫn thật sự bắt tay vào làm việc, đúng là rất tận tâm tận lực không hề qua la một chút nào.
Cố Vân Đông khá hài lòng, quay đầu nhìn chủ bộ Hồng vừa quan sát mọi người làm việc, vừa thu dọn một số vật dụng bằng gỗ nhỏ, làm cô có chút ngoài ý muốn.
Thấy Cố Vân Đông tiến vào, chủ bộ Hồng dừng lại, cười gượng hai tiếng: “Phu nhân, sao ngài lại đến đây? Bên này có ta trông coi là được, ngài vẫn nên về nhà chăm con đi.”
Cố Vân Đông: “……”
Được rồi, cô sẽ tha thứ cho hắn không biết nói chuyện.
“Chủ bộ Hồng, ngươi tìm hai người đến hỗ trợ nấu chút trà nước cho mọi người uống đi.”
Hồng chủ bộ sửng sốt, quay đầu nhìn những công nhân mồ hôi nhễ nhại đang làm việc khí thế ngất trời kia, hắn bỏ tấm ván gỗ mỏng trên tay xuống, vỗ vỗ tay nói: “Chắc là bà tử Cảnh vẫn còn ở đây, để ta đi phân phó một tiếng.”
bà tử Cảnh và người gác cổng đều được nha môn thuê. Lúc Tử Tập nhậm chức, ngoại trừ nha dịch bộ khoái chủ bộ công văn cần thiết, thì cũng chỉ có hai hạ nhân chiếu cố sinh hoạt hàng ngày.
Thật ra vừa rồi bà tử Cảnh đã bưng trà nước lên cho mấy người Thiệu Thanh Viễn, nhưng không biết bà ấy đi đâu rồi, lúc cô đi ngang qua phòng bếp không nhìn thấy người đâu cả.
Có chủ bộ Hồng đi tìm người, Cố Vân Đông không ở lại làm gì nữa.
Những người làm việc ở bên cạnh vểnh tai lên nghe những gì cô nói thì thở ra một hơi, làm việc càng chăm chỉ hơn.
Sau khi Cố Vân Đông đi dạo một vòng, thì chủ bộ Hồng đã trở lại, có vẻ như thường ngày hắn hiếm khi vận động, chỉ chạy có hai lượt thôi mà trên trán đã mướt mải mồ hôi, thở hổn hển.
“Phu nhân, trà đã nấu xong rồi, lát nữa ta sẽ kêu người dọn lên cho mọi người uống, ta đi nghỉ một lát.”
“…… Vất vả rồi.”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên vang lên tiếng hét ở tiền viện.
Cố Vân Đông nghe thấy giống như giọng của Mao Dũng, tâm trạng vui vẻ, vội vàng chạy đến tiền viện tiền viện.
Quả nhiên, có rất nhiều người đang tụ tập ngoài cổng lớn, Mao Dũng kéo một cái xe đẩy, bên trên chở đầy gạch ngói và ván gỗ.
Nhìn thấy Cố Vân Đông, Mao Dũng vội vàng bước lên hỏi: “Phu nhân, ngài xem những thứ này có được không? Nếu không có vấn đề gì, ta sẽ cho người dỡ hàng xuống, chuyển gạch ngói vào trước.”
Cố Vân Đông hai ba bước đã đi xuống bậc thang, đi hai vòng quanh chiếc xe đẩy, cầm lấy một cục gạch ở trên. Cô đưa tay sờ sờ, ngay sau đó bỗng nhiên đập một phát dọc theo mép xe, viên gạch trong tay lập tức vỡ làm đôi.
Mặc dù Huyện Tĩnh Bình nghèo, cũng có thể là do thổ nhưỡng có vấn đề, nhưng chất lượng gạch nung ở đấy rất tốt, không đến mức vừa gõ một cái đã vỡ thành nhiều mảnh.
“Gạch này đạt tiêu chuẩn, về sau sửa chữa cứ dùng loại gạch này đi. Về phần gỗ, ta cần cả gỗ mềm và gỗ cứng, xe gỗ cứng này của ngươi thớ gỗ quá mỏng, ta muốn thớ gỗ mịn. Ngươi tìm lại giúp ta xem có loại này hay không.” Cố Vân Đông thả tay ra, để Mao Dũng chuyển xe gạch kia vào trước.
Quay đầu thấy đám người Mao Dũng và chủ bộ Hồng sững sờ nhìn mình.
Cố Vân Đông khó hiểu” “Làm sao vậy?”
“Phu nhân, ngài, ngài còn hiểu mấy cái này?”
Đương nhiên Cố Vân Đông không hiểu, cô cũng chẳng phải dân chuyên. Nhưng tốt xấu gì cô cũng đã theo dõi quá trình nhà mình và mấy gian cửa hàng sửa sang lại, đại dượng lại là thợ mộc, có một vài thứ cũng từng nghe qua, ít nhất cũng có thể thể phân biệt tốt xấu.
Nhưng sao có thể nói ra được chứ, cho nên cô nói một cách bí hiểm: “Ta cũng hiểu một chút, khi chúng ta xây nhà ở quê, đều là ta tự mình giám sát, từ lựa chọn vật liệu đến hoàn thiện, ta chưa từng bỏ một ngày nào.”
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người càng thêm kinh ngạc.
Phu nhân của Huyện thái gia, vậy mà xây nhà ở quê, ngày nào cũng chạy đến nơi đầy bụi đất?
Trách không được Thiệu đại nhân giao toàn quyền cho Thiệu phu nhân làm chủ chuyện tu sửa huyện nha.
Có điều bằng cách này đám người Mao Dũng đều hiểu rõ. Tuy bọn họ cũng chẳng có ý định lừa gạt Cố Vân Đông, nhưng giờ phút này lại càng thêm cẩn thận.
Hắn đẩy xe gỗ sang một bên, phái người ra hậu viện dỡ hàng.
Cố Vân Đông nhìn xung quanh, không thấy máy người bộ khoái kia, lập tức quay qua hỏi chủ bộ Hồng: “Nha dịch trong huyện nha đâu? Nói bọn họ tới hỗ trợ di chuyển hàng hóa.”
Mặt chủ bộ Hồng thoáng hiện một tia xấu hổ, ấp úng nói: “Mấy người Doãn bộ đầu đang đi tuần tra.” Thật ra không phải, bọn họ đi uống rượu. MAyy dich
Bọn họ ở đây đợi hơn một canh giờ không thấy Huyện thái gia tới tìm bọn họ, không có việc gì làm, trực tiếp rời đi rồi.
“Tuần tra?” Tân huyện lệnh vừa tới, bọn họ phải ở lại chờ lệnh, không nói không rằng cứ thế đi tuần tra à?
Cố Vân Đông cười như không cười: “Ồ? Thật không ngờ bộ khoái huyện Tĩnh Bình lại tận tâm như vậy?”
Hồng chủ bộ chỉ có thể cười gượng hai tiếng, không biết nên nói thế nào cho phải.
Thật ra bọn Mao Dũng biết nhóm Doãn bộ đầu đi uống rượu, nhưng đây không phải chuyện hắn có thể quản. Hắn chỉ là một bá tánh nho nhỏ, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là đủ rồi.
Hắn nhanh chóng gọi người làm thời vụ tới hỗ trợ bê gạch vào, sau đó quay sang nói với Cố Vân Đông: “Phu nhân, vậy tiểu nhân kéo đống gỗ này về trước, đổi lại thành gỗ vân mịn.”
“Ừ, ngươi đi đi.”
Cố Vân Đông gật đầu, Mao Dũng lại dẫn theo hai người rời đi.
Bên nha môn lại bắt đầu sôi nổi thu dọn tu sửa. Tin tức được truyền đi rất nhanh, không có gì bất ngờ, chuyện này đã truyền đến tai Từ Tập.
Từ Tập vốn đã không yên tâm, nghe tin lão bộc ra ngoài nghe ngóng được thì lại càng lo lắng.
“Thật đúng là càn quấy mà. Vừa tới đã gióng trống khua chiêng tu sửa lại huyện nha?”