Chương 1383: Từ Tập không yên tâm
Từ Tập ở trong khách điếm đi tới đi lui, mười lăm phút sau, hắn vẫn không nhịn xuống được, xoay người đi ra cửa: “Không được, ta phải đi xem thế nào. Huyện Tĩnh Bình đã không dễ dàng gì rồi, quan như cha mẹ, sao chúng ta có thể bóc lột bọn họ?”
Chỉ là hắn vừa đi đến cửa phòng, đã bị sư gia kéo lại.
“Đại nhân, ngài đã không còn là Huyện thái gia huyện Tĩnh Bình nữa rồi, nếu ngài quản chuyện này, sợ là sẽ chọc giận Thiệu đại nhân.”
Từ Tập xua tay: “Chọc giận hắn cũng mặc kệ. Buổi sáng vừa mới đáng ứng ta sẽ đối xử tốt với bá tánh huyện Tĩnh Bình, thế mà ta vừa đi, hắn lại bắt đầu áp bức bá tánh, hóa ra những gì đồng ý với ta trước đó đều chỉ làm lấy lệ.”
Sư gia thở dài: “Cho dù hắn thật sự làm lấy lệ, chúng ta cũng không thể làm gì hắn.”
“Vậy ta phải đến xem một chút.”
Từ Tập tránh thoát được, trực tiếp mở của phòng đi ra ngoài, sư gia ở phía sau gọi khản cổ cũng không thể gọi hắn lại, đành phải nghiến răng nghiến lợi chạy đuổi theo.
Hai người Từ Tập vốn ở không xa, nên rất nhanh đã đi tới huyện nha.
Hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Vân Đông đang chỉ huy công nhân thời vụ chuyện gạch, nhưng không thấy Thiệu Thanh Viễn đâu. Hắn nhíu mày, cất bước đi đến ra sau nha môn.
Đương nhiên Cố Vân Đông nhìn thấy hắn, vội vàng tiến lên hỏi: “Từ đại nhân, sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì chưa nói rõ ràng sao?”
“…… Thiệu, Thiệu đại nhân đâu?”
“Phu quân đang ở phía sau xem hồ sơ.”
Vừa nghe Thiệu Thanh Viễn đang làm chính sự, Từ Tập lập tức có chút do dự, cảm giác tới quấy rầy thì không tốt lắm.
Hắn nhìn Cố Vân Đông nắm toàn quyền chỉ huy, suy nghĩ một lát, hỏi: “Ta nghe nói các ngươi định tu sửa huyện nha?”
“Phải, ta và phu nhân ban nãy đi dạo một vòng, phát hiện huyện nha này quá cũ nát. Chỉ mới vừa rồi thôi, chúng ta còn thấy bức tường bên kia đã sụp hết cả. Nếu không phải chúng ta tránh nhanh, chỉ sợ con trai ta bị thương rồi.”
Từ Tập tức khắc nói không lên lời, cũng, cũng đúng, bọn họ còn có con trai. Hơn nữa còn rất nhỏ, bên người lại không có người chăm sóc, trẻ con thường thích chơi ở góc tường, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Cố Vân Đông nhìn dáng vẻ rối rắm của Từ Tập một lúc, khẽ thở dài một hơi, bộ dạng phải rời đi.
Cố Vân Đông không khỏi buồn cười, đương nhiên cô hiểu hắn đang nghĩ cái gì. Bởi vậy sau khi trầm mặc một lát, cô vẫn nói: “Từ đại nhân đang lo lắng cái gì, chúng ta đều hiểu. Ngươi không yên lòng về huyện Tĩnh Bình, nhưng phu quân nhà ta cũng thật lòng muốn cải thiện tình hình nghèo khó của huyện thành này. Có một số việc không thể nhìn ra trong một khoảng thời gian ngắn, nếu Từ đại nhân không ngại xin đại nhân chờ một hai năm, đến lúc đó lại hỏi thăm xem huyện Tĩnh Bình có xảy ra biến hóa gì hay không. Chuyện tu sửa huyện nha là cần thiết, về sau nha môn là chỗ làm việc, hậu viện cũng là nơi gia đình chúng ta sống, chúng ta muốn ở chỗ này, nơi ở thì phải có dáng vẻ của nơi ở, ngươi nói có đúng không?”
Từ Tập nhất thời không biết nói gì, đúng thế, trước đây hắn chỉ sống ở đây một mình, có cái nhà để nghỉ ngơi là tốt rồi.
Nhưng Thiệu đại thì khác, hắn có thê có tử đi theo, cho nên không thể bắt người ta sống khổ sở như mình được. Vậy thì không khỏi vươn tay quá dài rồi.
Từ Tập đối diện với ánh mắt chân thành của Cố Vân Đông, lại nhìn những người công nhân đang bận rộn làm việc, cuối cùng hít sâu một hơi: “Như vậy, bản quan ở bên kia chờ tin lành, cáo từ.”
Từ Tập nhìn thoáng qua lần cuối, sau đó bước nhanh ra khỏi huyện nha.
Sau khi trở lại khách điếm, hắn xoay người nói với sư gia: “Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời đi, ta cũng phải xem huyện thành ta sắp nhậm chức có bộ dạng gì.”
Cố Vân Đông tiễn Từ Tập đi, khẽ lắc đầu, quay đầu lại nhìn thấy chủ bộ Hồng.
Người này trên mặt còn treo biểu tình ngoài ý muốn, đối diện với ánh mắt Cố Vân Đông, hắn nhanh chóng cúi thấp đầu: “Ta, ta ra phía sau trông coi bọn họ làm việc.”
Cố Vân Đông nhún nhún vai, quay lại phía sau nha môn.
Trì Trì đã tỉnh lại, Thiệu Thanh Viễn đưa cho nó một con thú nhồi bông, thằng bé nằm trên giường khua tay múa chân ra sức lăn lộn. MAyy dich
Cô bước tới, dùng một tay bế con trai lên, Trì Trì hưng phấn kêu một tiếng: “Mẹ.”
Thằng bé lập tức ném đồ chơi xuống giường, uốn éo người muốn đi ra ngoài.
Cố Vân Đông nói với Thiệu Thanh Viễn: “Thiếp dẫn thằng bé ra ngoài chơi, chàng cứ làm việc đi.”
“Ừm.” Hắn ngẩng đầu cười cười.
Cố Vân Đông không nhắc đến chuyện Từ Tập ghé qua đây, ôm Trì Trì đi ra ngoài.
Tiểu gia hỏa cực kỳ thích đi đến những nơi náo nhiệt, thấy phía sau bận bịu đến khí thế ngất trời, thằng bé liền xoay người muốn đi xem.
Nhưng nơi đó rất bừa bộn, dễ bị va đập làm bị thương, Cố Vân Đông không dẫn thằng bé đi, đành phải ôm con trai đến phòng bếp, lấy cho hắn chút đồ ăn.
Cảnh bà tử đang hái rau, thấy Cố Vân Đông tiến vào, bà ấy vội vàng đứng dậy: “Phu, phu nhân, ngài có gì phân phó ạ?”
“Không cần căng thẳng, ta định nấu cho thằng bé bát canh trứng, ngươi làm việc của ngươi đi.” Nói xong Cố Vân Đông đi đến cầm hai quả trứng gà.
Cảnh bà tử hoảng sợ, vội vàng bước đến: “Phu nhân, ngài ngồi đi, cứ để ta làm là được. Phòng bếp bề bộn lắm, ngài ra ngoài ngồi trước đi, nấu xong canh trứng ta sẽ bưng sang cho tiểu thiếu gia.”
Cố Vân Đông nhìn con trai trong lòng ngực, vừa nhóm lửa vừa nấu canh trứng quả thật không dễ dàng. Cô dứt khoát đưa trứng gà cho Cảnh bà tử: “Được, vậy ngươi tới nấu đi, ta nhặt rau giúp ngươi.”
Quả nhiên là vẫn không đủ nhân lực, tự mình ra tay thì tốt hơn.
Cảnh bà tử vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghe thấy những lời này dường như bị dọa sợ, vội vàng ngăn trở: “Phu nhân không được đâu.”
“Được rồi được rồi, ta không nhặt nữa, ta với thằng bé ngồi đây nghịch lá, có thể chứ?”
Tuy Cảnh bà tử vẫn do dự muốn nói lại thôi, nhưng cũng không ngăn cản, đành phải gật đầu. Nhưng trong lòng bà ấy vẫn lo lắng, lá cải thì có gì chơi chứ? Vậy không phải lãng phí sao? Huyện nha nghèo như vậy mà còn không biết tiết kiệm một chút.
Ai……
Cố Vân Đông ôm Trì Trì, ngồi đưa lưng về phía Cảnh bà tử. Cô ôm Trì Trì vào trong ngực, cầm một cây đậu đũa đưa cho Trì Trì cầm múa may, còn mình nắm lấy một bó nhặt xoành xoạch.
Cảnh bà tử đang nhóm lửa, không nghe rõ ràng lắm, chỉ nhìn thoáng qua theo góc bếp, cảm giác dường như Cố Vân Đông làm hỏng rất nhiều rau củ, bà chợt cảm thấy trong lòng đau nhói.
Cuối cùng cũng nấu xong canh trứng, Cảnh bà tử vội vã đứng dậy, bứng canh trứng ra khỏi nồi: “Phu nhân, canh trứng nấu xong rồi.”
Cố Vân Đông đứng dậy, ôm thằng bé đi rửa tay, sau đó một tay dắt thằng bé, một tay bưng khay đi ra ngoài.
Cảnh bà tử tiễn một lớn một nhỏ ra khỏi cửa, cuối cùng thở hắt ra một hơi, quay lại nhặt rau.
Ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy hai loại rau đã được xử lý, chẳng những được nhặt cẩn thận, cành ra cành lá ra lá, mà còn được sắp xếp vô cùng gọn gàng. Đậu đũa được xếp dài ngắn chỉnh tề, cứ như thể đã được người ta đo đạc.
Cảnh bà tử không khỏi xoay đầu lại, nhìn về phía Cố Vân Đông vừa rời đi, đầu đầy dấu chấm hỏi, thứ này thật sự là do phu nhân làm à?