Chương 1384: Kết toán tiền công
Cố Vân Đông ôm Trì Trì bón thằng bé ăn canh trứng xong, Mao Dũng bên kia cũng đã quay trở lại.
Lần này hắn kéo về không ít gỗ đúng yêu cầu của cô. Hắn lần lượt dỡ gỗ xuống, đến khi làm xong thì trời cũng đã muộn.
Cố Vân Đông biết những người này còn phải về nhà, nếu để để khi trời tối, sợ là không dễ đi.
Bởi vậy cô kêu chủ bộ Hồng tập trung mọi người lại, dặn dò xong mọi việc thì cho bọn họ đi về trước.
Lúc đám người Mao Dũng đến còn có chút thấp thỏm, hai mươi người đồng loạt đứng ở tiền viện, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cố Vân Đông nắm tay Trì Trì, quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, các ngươi chăm chỉ làm việc, ta đều nhìn thấy cả. Trời không còn sớm nữa, mọi người cũng nên trở về đi.”
Mọi người vừa nghe thế, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Chuyện này…… cứ thể bảo bọn họ đi về, không, không phát tiền công sao?
Cũng may Cố Vân Đông nói tiếp: “Chúng ta đã thỏa thuận trước, làm việc ở chỗ ta, chỉ cần không trộm cắp không dùng mánh lới, tiền công một ngày là 30 văn. Các ngươi làm nửa ngày, là mười lăm văn, bây giờ ta phát tiền công, cũng tránh làm cho các người lo lắng. Các người xếp thành hàng, từng người một tới nhận tiền công.”
Cố Vân Đông cầm một túi tiền trong tay, hai mươi người, tổng cộng là 300 văn, cũng không nhiều lắm.
Mọi người vừa nghe thật sự được phát tiền công, tức khắc dâng trào cảm xúc.
Chỉ là bọn họ cũng không dám bước lên trước, đẩy Mao Dũng đi lên.
Mao Dũng đứng đầu tiên, Cố Vân Đông quả thực tính cho hắn mười lăm văn, bảo Hồng chủ bộ giúp đỡ phát tiền.
Không có cách nào, nhân lực có hạn, chỉ có một mình chủ bộ Hồng, cô đành phải tận dụng hết khả năng.
Nhận được tiền công, mọi người bắt đầu cảm thấy yên tâm.
Cố Vân Đông thấy thế, lúc này mới cười nói: “Được rồi, trời không còn sớm nữa, nếu đã thánh toán xong tiền công rồi, mọi người đều đi về hết đi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng không một ai ở đây xoay người rời đi.
Một đám người xô xô đẩy đẩy, vẫn là đẩy Mao Dũng ra ngoài.
Mao Dũng thở ra một hơi, nắm chặt tiền đồng trong tay, nói: “Phu nhân, hôm nay chúng ta đã thu dọn sân, vậy ngài xem ngày mai, ngày mai…… Chúng ta tới lúc nào thì mới tốt?”
Cố Vân Đông nở nụ cười: “Các ngươi là người làm thời vụ, ta còn tưởng rằng các ngươi chỉ định làm mỗi hôm nay ngày mai sẽ không đến nữa. Ta còn đang suy nghĩ xem ngày mai nên thuê ai đây.”
Lập tức có người ở phía sau nói: “Làm làm, chúng ta muốn làm. Phu nhân, chúng ta làm việc rất nhanh nhẹn. Trước kia, A Dũng còn từng sửa nhà cho gia đình giàu có, hắn rất có kinh nghiệm. Ngài, ngài cũng thấy đó, hắn rất am hiểu vật liệu bằng gỗ. Phu nhân, hay là ngài thuê chúng ta đi? Nhất định chúng ta sẽ sửa sang nha môn này thật đẹp.”
Ai, người này thật biết nói chuyện.
Cố Vân Đông rũ mắt, suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu nói: “Hôm nay các ngươi làm việc, ta đều nhìn thấy. Đúng là ta cũng không có ý định tìm người khác, rất phiền toái. Nhưng các người chỉ làm theo ngày, nếu thật sự muốn làm tiếp thì không thể muốn làm thì làm không muốn làm thì nghỉ, trừ phi có việc, nếu không phải đợi đến khi huyện nha tu sửa xong mới thôi. Các ngươi có thể bảo đảm việc này không?”
“Có thể có thể có thể, phu nhân, chúng ta có thể tuyển quản đốc, A Dũng có thể làm được.” MAyy dich
Cố Vân Đông gật đầu: “Một khi đã như vậy, thuê các ngươi cũng không phải là không thể. Nhưng tiền công sẽ không trả theo ngày, mà đến khi làm xong mới kết toán. Nếu các ngươi đồng ý, ta lập tức biết một phấn khế thư thuê công nhân, các ngươi bắt đầu chính thức làm việc từ ngày mai, như thế nào?”
Cố Vân Đông đưa ra yêu cầu, những người khác hai mặt nhìn nhau.
Nhưng trong lòng đều hiểu, những gì cô nói hết sức bình thường, loại công việc này phải làm mười ngày nửa tháng, không thể nào kết toán tiền công mỗi ngày được.
Sau khi bàn bạc một phen, cuối cùng mọi người vẫn đồng ý.
Cố Vân Đông gật đầu, lúc này cô mới một mình đi tìm Mao Dũng nói chuyện, còn đưa bản phác thảo đơn giản cô đã vẽ trước đó cho hắn nhìn một chút. Thấy hắn thật sự có kinh nghiệm xem hiểu, lúc này mới yên lòng.
Sau đó, Cố Vân Đông bảo chủ bộ Hồng mang giấy bút đến, cô nói, để chủ bộ Hồng viết.
Sau khi viết khế ước thuê công nhân, Cố Vân Đông yêu cầu bọn họ tới ấn dấu tay.
Cố Vân Đông không cảm thấy chuyện này có gì không ổn, cho dù là làm ăn buôn bán hay là thuê người cũng thế, luôn luôn phải làm việc dựa theo hợp đồng. Hai bên đều bị ràng buộc, như vậy cũng giảm bớt rất nhiều tranh cãi và phiền phức.
Nhưng những người khác lại cảm thấy cực kỳ lạ lùng, bọn họ chưa thấy gia chủ nào biết các quy củ rõ ràng rành mạch như vậy, còn ký khế thư với bọn họ? Dù sao hầu hết những người ra ngoài làm việc đều không biết chữ, căn bản là không cần thiết.
Đương nhiên bọn họ cũng từng gặp phải gia chủ làm việc xong thì cắt xét hoặc là không phát tiền công, thậm chí có thể nói, cắt xén tiền công mới là thái độ bình thường. Nếu đi đông người, thật ra bọn họ có thể làm ầm lên. Nhưng nếu chỉ có một mình mình, vậy chỉ có thể ngậm bồ hòn thôi.
Việc Cố Vân Đông làm ngược lại đã cho bọn họ một viên thuốc an thần.
Ngay cả chủ bộ Hồng cũng kinh ngạc không thôi, sau khi viết xong, hắn giọng đọc một lần.
Cố Vân Đông bảo hắn viết khế thư thật đơn giản dễ hiểu, chỉ viết những việc cần chú ý mà thôi, ví dụ như bàn giao tiền công, kỳ hạn công trình, thức ăn, còn có nếu ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu thì bị phạt thế nào, vân vân…. mọi người đều có thể nghe hiểu.
“Ta đã nói rõ quỷ củ ở đây, nếu các ngươi có yêu cầu gì, có thể nói ngay bây giờ. Nếu không có, thì tới lăn dấu tay, để đôi bên đều yên tâm thì khế thư ta giữ một bản, Mao Dũng giữ một bản.”
Mao Dũng có thể nhận biệt một vài chữ, khế thư cũng không phức tạp, hắn có thể miễn cưỡng đoán mò đọc xong khế thư.
Hắn mím môi, bước đến ấn dấu vân tay.
Những người khác sau khi thoàng do dự thì cũng tiến lên ấn dấu tay.
Cố Vân Đông cất khế thư của mình đi, nói: “Vậy cứ quyết định như vậy trước đã. Hôm nay các ngươi đi về đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai làm việc mới có tinh thần.”
“Vâng, phu nhân. chúng ta đi thôi.”
Nói là phải đi, nhưng sau khi giải tán, nguyên một đám chạy về hậu viện thu dọn những gì chưa kịp làm xong, sau đó mới vui vẻ rời khỏi huyện nha.
Cố Vân Đông giải quyết xong một chuyện, quay đầu thấy chủ bộ Hồng cổ quái nhìn chính mình.
Cô nhíu mày một chút: “Làm sao vậy?”
“Phu nhân, khế thư này của ngài, cũng, cũng có ràng buộc với ngài.”
“Đương nhiên phải có, bằng không bọn họ sẽ không yên tâm, trong lúc làm việc khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, như thế sao có thể chuyên tâm làm việc được?”
Chủ bộ Hồng tức khắc nói không lên lời, Cố Vân Đông ôm Trì Trì xoay người đi ra sau nha môn.
Đi được vài bước cô khựng chân lại nhìn trời, mỉm cười nói với chủ bộ Hồng: “Muộn thế này rồi, mà mấy bộ khoái kia đi tuần tra vẫn chưa trở về, ta không ngờ bọn họ lại tận tâm tẫn trách như vậy.”
Mặt chủ bộ Hồng đỏ lên, xấu hổ hận không thể chui xuống dưới nền đất.
Hắn vội vàng chắp tay nói: “Trời không còn sớm, vợ con vẫn đang chờ ở nhà, tại hạ xin phép đi về trước, cáo từ.”
Nói xong, chủ bộ Hồng lập tức thu dọn đồ đạc vội vã rời đi.