Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1385 - Chương 1385. Xảy Ra Chuyện Gì

Chương 1385. Xảy ra chuyện gì Chương 1385. Xảy ra chuyện gì

Chương 1385: Xảy ra chuyện gì

Cố Vân Đông lắc đầu: “Đi thật nhanh, ta còn định giữ hắn ở lại ăn bữa cơm mà. Vất vả cả ngày mà vẫn chưa được phát tiền công.”

Nói thì nói như vậy, nhưng trên mặt cô lại chẳng có chút tiếc nuối nào, cô bế Trì Trì lên: “Đi nào, đi tìm cha con ăn cơm chiều thôi.”

Ban đêm, một nhà ba người ở sau nha môn.

Thiệu Thanh Viễn tìm một gian vững chắc nhất vào ở. Ban đầu hắn định ở trong gian nhà chính, chỉ là gian nhà chính kia nhìn không quá kiến cố. Dù sao hôm nay đã lấy vật liệu về rồi, ngày mai sửa sang lại mấy gian nhà ở trước vậy.

Bởi vì có quá nhiều chuyện phải làm, nên ngày hôm sau hai vợ chồng dậy rất sớm, sau đó ôm Trì Trì vẫn đang ngủ say tới phòng hồ sơ, vẫn là Thiệu Thanh Viễn vừa đọc hồ sơ vừa trông thằng bé.

Bên này cách nơi thi công khá xa, tạm thời không bị ảnh hưởng.

Có điều cô vẫn muốn hôm nay đi thuê căn tiểu viện ở gần đó để ở, huyện nha phải thi công, quá mức hỗn độn, cũng rất nguy hiểm. Vả lại, chắc là mấy ngày nữa mấy người Thích ma ma sẽ tới, hậu viện của nha môn không có nhiều phòng thích hợp để ở, cũng không tiện.

Hôm qua bọn họ mới đến công việc bề bộn, không có thời gian, hôm nay phải tìm cơ hội hỏi chủ bộ Hồng một chút.

Cố Vân Đông sửa sang xong chuẩn bị ra cửa thì đúng lúc Mao Dũng dẫn theo người đến đây.

“Tới sớm vậy.” Cố Vân Đông thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống của bọn họ, vừa lòng gật đầu.

Mao Dũng cười nói: “Chỉ cần có việc làm, bọn tiểu nhân đều không sợ dậy sớm.” Hôm qua nhận được tiền công, bọn họ mới có cảm giác chân thật, người trong nhà cũng vui vẻ.

Lại nói, việc ký khế ước chung quy đã làm cho bọn họ yên tâm. Cho nên hôm nay một đám người đã đợi ở cửa thành từ sáng sớm, chỉ chờ cửa thành mở một cái là lập tức vào trong.

Cố Vân Đông tạm thời hủy bỏ kế hoạch đi tìm nhà của mình, cô xoay người ra sau hậu viện nha môn, vừa đi vừa bàn giao công việc cho Mao Dũng: “Sửa chữa tường viện phía Đông trước, bên kia có một bức tường có lẽ không thể trùng tu lại nữa, cứ trực tiếp kéo đổ đi. Bản vẽ hôm qua ta đưa ngươi xem có hiểu không? Có vấn đề gì cứ tới tìm ta là được.”

Mao Dũng vừa nghe vừa dẫn hai mươi công nhân đi ra phía sau, cẩn thận hỏi những chỗ mình không hiểu rõ.

Hai người ở hậu viện nói chuyện một hồi lâu, Mao Dũng đã nắm chắc mọi thứ chuẩn bị dẫn người bắt tay vào làm việc.

Đúng lúc này chủ bộ Hồng chạy đến: “Phu nhân, bên nhà họ Vương kéo gạch ngói và vật liệu gỗ tới.”

Kéo vật liệu tới?

Cố Vân Đông quay đầu nhìn Mao Dũng, người này gãi gãi đầu nói: “Là ta bảo kéo tới đây. Vật liệu buổi chiều hôm qua kéo tới đây chỉ đủ dùng nửa ngày, tối hôm qua trên đường trở về, tiện đường ta ghé qua nhà họ Vương một chuyến, bảo bọn họ sáng nay kéo thêm hai xe tới. Lát nữa ta sẽ tính toán lại xem cần tổng cộng bao nhiêu ngói, sau đó sẽ đưa cho phu nhân xem.”

“Rất tốt.” Cố Vân Đông gật đầu, nếu Mao Dũng đã biết việc, cô cũng bớt lo lắng: “Bảo mấy người ra phía trước dỡ đồ xuống trước đi.”

Mao Dũng đáp một tiếng, chọn hai người, sau đó cùng chủ bộ Hồng đi theo sau Cố Vân Đông ra cổng lớn.

Ai ngờ vừa đi đến tiền viện, đã nghe thấy tiếng ồn ào còn xen lẫn tiếng quát tháo phẫn nộ.

Cố Vân Đông nhíu mày, chủ bộ Hồng cũng nghe thấy: “Hình như là mấy người Doãn bộ đầu……”

Nói xong, hắn còn cẩn thận quan sát Cố Vân Đông, cô cười giễu cợt một tiếng, gọi người gác cổng đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Mấy người bộ khoái kia đứng chặn ở đó làm cái gì?”

Người gác cổng cuống quít trả lời: “Bẩm phu nhân, vừa rồi người nhà họ Vương kéo hai xe gạch ngói và gỗ tới, đẩy tới trước cổng. Mấy người Doãn bộ đầu muốn ra cửa lên phố tuần tra, không cẩn thận đụng phải xe gỗ. Bọn họ thấy xe gỗ vướng víu, muốn động thủ lật xe. Ai ngờ một đám người đột nhiên từ đâu xông tới, trực tiếp đẩy Doãn bộ đầu ra. Doãn bộ đầu bị đẩy ngã trên mặt đất, bây giờ hai bên đang giằng co.”

Cố Vân Đông híp mắt: “Doãn bộ đầu lợi hại nhỉ.”

Chủ bộ Hồng chỉ có thể cười gượng hai tiếng, không dám ho he một câu.

Cố Vân Đông cười lạnh bước nhanh về phía trước, bên tai vang lên tiếng quát của Doãn bộ đầu: “Các ngươi thật to gan, dám đến huyện nha gây rối, còn dám đánh cả quan sai, các ngươi muốn ăn cơm tù đúng không?”

Hắn vừa dứt lời, ngay sau đó một giọng nói lanh lảnh từ phía sau vang lên: “Gây chuyện? Ai gây chuyện? Rõ ràng là các ngươi ngang ngược ỷ thế hiếp người, muốn đẩy ngã xe của ông lão này, chúng ta cùng lắm chỉ là ra tay ngăn cản mà thôi. Ai mà biết được ngươi là bộ khoái thế mà lại mong manh yếu đuối như thế, vừa đẩy nhẹ một cái đã ngã rồi.”

“Ha ha ha ha.” Sau đó một người khác bật cười: “Nương tử, không phải là bọn họ mong manh yếu đuối đâu, có thể là bọn họ muốn ăn vạ lừa tiền chúng ta đấy.”

Cố Vân Đông vừa nghe thấy hai giọng nói này thì không nhịn được bật cười, là Thủy Đào và Tiết Vinh!

Cô vội vàng tiến lên hai bước, vừa định đi ra khỏi cổng, thì nghe thấy tiếng Doãn bộ đầu thẹn quá thành giận: “Các ngươi chết đến nơi còn không chịu hối cải, thật đúng là không biết trời cao đất dày. Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta.”

“Xoạt” một tiếng, đám bộ khoái đồng loạt rút đao ra.

Cố Vân Đông cười lạnh, bước xuống cầu thang, quát: “Ta xem người nào dám?”

Giọng nói vừa cất lên, một đám người hỗn loạn đang phẫn nộ

căng thẳng bày sẵn thế trận chuẩn bị chiến đấu, đồng loạt xoay đầu lại, nhìn về phía cô.

Cố Vân Đông đi đến trước mặt đám Doãn bộ đầu, trầm mặt nói: “Thu đao lại hết cho ta!”

Đám người Doãn bộ đầu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, Đồng Thủy Đào ở bên kia đã vui mừng hét lên một tiếng: “Tiểu thư.”

Nàng hoàn toàn phớt lờ đám bộ đầu đang đứng chặn ở phía trước, hai ba bước đã chạy hết bậc thang, đến trước mặt Cố Vân Đông: “Tiểu thư, mọi người đến huyện Tĩnh Bình từ khi nào? Cô gia đâu? Tiểu thiếu gia đâu? Chúng ta còn nghĩ đi đường nhanh một chút, có thể đến huyện thành trước mọi người để sắm sửa, kết quả là vẫn không nhanh bằng tiểu thư.”

Trong lời nói của nàng còn có chút tiếc nuối, đám người Thích ma ma cũng vội vàng hành lễ, kêu tiểu thư, phu nhân. Bọn Trịnh Tuyền Thủy Thái Việt cũng kích động gọi sư nương. Nháy mắt ngoài cổng huyện nha vô cùng náo nhiệt, thu hút sự chú ý của không ít người qua đường.

Ngay cả Từ Tập, người định sáng sớm sẽ qua đây chào từ biệt rồi rời đi cũng kinh ngạc nhìn một màn này.

Phải một lúc sau mọi người mới phục hồi lại tinh thần, sau đó mặt đầy ngạc nhiên. MAyy dich

Tiểu thư? Phu nhân??

Những người này, là, là Thiệu đại nhân dẫn đến đây? Không phải là bọn họ không có hạ nhân sao?

Thật kỳ quái, đã có hạ nhân, tại sao hôm qua bọn họ đến đây lại không có lấy một người hầu hạ.

Cố Vân Đông gật đầu với mọi người, vỗ vỗ tay Đồng Thủy Đào, sau đó xoay đầu nhìn về phía đám người Doãn bộ đầu: “Ta nói, thu đao lại hết cho ta.”

Bọn bộ khoái nhịn không được hai mặt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Doãn bộ đầu.

Người kia trầm mặt, mở miệng nói: “Phu nhân, cho dù là ngài quen biết bọn họ, nhưng chuyện bọn họ gây sự là thật, chúng ta rút đao là vì bảo vệ sự an toàn của huyện nha.”

Bình Luận (0)
Comment