Chương 1390: Tất cả đều rất khéo léo
Cuối cùng Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, cũng cắt ngang lời của hắn nói: “Bản quan nói, đã biết, ngươi có thể trở về trước.”
“Đại nhân.”
“Bản quan bận rộn nhiều việc, vừa tới huyện Tĩnh Bình, ngay cả hồ sơ cũng mới xem hơn phân nửa, đối với chuyện của trường huyện ở Tĩnh Bình cũng chưa hiểu rõ, ngươi đã đến hỏi bạc bản quan. Như thế nào, bạc của trường huyện lệnh đều mơ hồ đưa xuống như vậy sao? Ngươi là người chỉ dạy của trường huyện, thư sinh không vào học được, đó là trách nhiệm của ngươi. Chỉ bởi vì chút việc nhỏ đã không chịu nổi, còn nói gì đến trụ cột của đất nước?”
Người kia bị Thiệu Thanh Viễn phản bác lại, muốn nói gì đó, nhưng thật sự nói không nên lời.
Cuối cùng hắn há miệng thở dốc, chắp tay đi ra ngoài.
Đi tới cửa, vừa lúc đụng phải Cố Vân Đông đang đứng ở cửa, người kia cũng chỉ cúi đầu, vội vàng rời đi.
Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở cửa, Cố Vân Đông mới cất bước vào, cười hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Thiệu Thanh Viễn hừ lạnh một tiếng: “Người của trường huyện tới hỏi ta bạc, sớm không tới muộn không tới, hiện giờ nhìn thấy huyện nha bắt đầu tu sửa, Thích ma ma bọn họ mang theo mấy chiếc xe ngựa đến, biết trong tay chúng ta có bạc, lập tức tới khóc than. Hắn không có bản lĩnh gì khác, ngược lại ngửi được mùi bạc rất nhanh.”
“Ta nghe nói bổng lộc của Từ đại nhân có hơn phân nửa đều rơi vào trường huyện này, có thể người này cũng hy vọng chàng giống như hắn, có tình cách chịu hy sinh, dùng bạc của mình bù đắp cho người khác.”
Cố Vân Đông cảm thấy Từ Tập đã nuôi lớn lòng ham muốn của người trong trường huyện này, cái gì gọi là sợ không có sách đọc, cho nên hoảng sợ bất an không đọc được sách? Hắn làm lão sư, ít nhất trước tiên phải xây dựng tâm lý vững vàng cho người khác, vừa xảy ra vấn đề đã đến huyện nha đòi tiền, há mồm ngậm miệng chỉ nói đến tiền quả thực rất thô tục, còn là người đọc sách hay không?
Thiệu Thanh Viễn xua tay: “Không cần để ý tới hắn, chuyện của trường huyện không cấp bách như vậy, có thể hoãn lại nói sau.”
“Lúc trước thiếp nghe chàng nói, có một vụ án gì còn chưa được giải quyết, chàng có biết vụ án đó xảy ra ở nơi nào không?” Hôm nay cô ra ngoài đi dạo một vòng, ít nhiều cũng có hiểu biết về kết cấu của huyện Tĩnh Bình.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, vừa định nói chuyện vụ án với cô, Hồng chủ bộ đã tới rồi.
“Đại nhân, Phạm lão gia, Lâu lão gia và Tưởng lão gia cầu kiến.”
Cố Vân Đông nghi hoặc: “Ai?”
Hồng chủ bộ giải thích: “Mấy người Phạm lão gia là những phú hộ ở nơi này, đại nhân mới tới huyện Tĩnh Bình, nên bọn họ muốn đến thăm hỏi.”
Cố Vân Đông chợt nhận ra: “Đến đây cũng rất trùng hợp, đi cùng một lúc.”
Hồng chủ bộ cười gượng, đương nhiên hắn biết, những lão gia có tiền ở địa phương này, cũng tính toán thăm dò rõ ràng tình huống trước, rồi mới tới cửa.
Hiện giờ nhìn thấy, dường như đã hiểu được không ít chuyện.
Cố Vân Đông bĩu môi, thấy Thiệu Thanh Viễn có việc phải làm, nên ra ngoài tìm Trì Trì trước.
Thiệu Thanh Viễn lúc này mới bảo Hồng chủ bộ dẫn người tiến vào, có khoảng bảy tám người phú hộ ở địa phương tới.
Tuy huyện Tĩnh Bình nghèo, nhưng đó xem tổng thể, cuộc sống sinh hoạt của dân chúng bình thường không quá tốt, nhưng người có tiền vẫn là người có tiền.
Những người ở đây, đều là nhân vật có máu mặt ở huyện Tĩnh Bình.
Phạm lão gia đi đầu, dẫn đầu bái kiến Thiệu đại nhân.
Thiệu Thanh Viễn đánh giá vài lần, mới để cho bọn họ ngồi xuống một bên, Phạm lão gia cũng đang đánh giá hắn, tuy rằng ánh mắt mịt mờ, nhưng vẫn không thể bỏ qua.
Thiệu Thanh Viễn không định tốn nhiều thời gian với bọn họ, hắn thật sự rất bận, bởi vậy sau khi hàn huyên vài câu hắn trực tiếp tiến vào vấn đề chính: “Không biết các vị đến tìm ta có chuyện gì không?”
Phạm lão gia cười đứng lên, chắp tay nói: “Chúng ta nghe nói đại nhân vừa nhậm chức, nên đặc biệt đến thăm hỏi. Đến đây mới biết huyện nha này đã lâu năm không sửa chữa, hiện giờ đang gấp rút tu sửa lại. Đại nhân là quan phụ mẫu của huyện Tĩnh Bình, huyện nha là tiêu chuẩn của huyện thành, chúng ta là bá tánh của huyện Tĩnh Bình, nguyện vì huyện nha ra một phần lực giúp tu sửa. Đây là một trăm lượng bạc, xem như Phạm gia ta cống hiến. Kính xin đại nhân nhận lấy.”
Hắn vừa nói xong, những người khác phía sau cũng lần lượt đứng lên, có người đưa ra một trăm lượng, có người tám mươi lượng, thấp nhất cũng có năm mươi lượng. Số lượng khống chế trong phạm vi không lớn không nhỏ, vô cùng có chừng mực.
Thiệu Thanh Viễn nhìn bạc trong tay bọn họ, thật lâu không lên tiếng.
Mấy người Phạm lão gia rũ mắt nhìn nhau, bạc này của bọn họ lấy ra, kỳ thật cũng có ý thăm dò.
Lúc trước Từ đại nhân đến đây nhậm chức, bọn họ cũng tới đưa ra như vậy.
Nhưng mà lúc ấy Từ đại nhân đã dùng lời lẽ chính trực để cự tuyệt, bọn họ sẽ biết tính tình của Từ đại nhân.
Người này không nhận bạc chứng tỏ không tham, cuộc sống của bọn họ cũng tốt hơn.
Nhưng nhận bạc, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu. Có tiền dễ làm việc, huyện lệnh đại nhân nhận số tiền này, về sau tự nhiên sẽ mở rộng cửa cho bọn họ.
Đám người Phạm lão gia nhìn Thiệu Thanh Viễn chỉ nhìn bạc mà không nói lời nào, cảm thấy người này, có lẽ không giống với Từ đại nhân, sẽ nhận lấy số tiền này.
Quả nhiên, ngay sau đó, đã nghe được Thiệu Thanh Viễn nói: “Hồng chủ bộ, nhận lấy bạc đi.” MAyy dich
Hồng chủ bộ cũng hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Nhưng mà ngay sau đó, lại nghe Thiệu Thanh Viễn nói: “Lấy một quyển sổ, bọn họ mỗi người cho bao nhiêu bạc đều ghi lại đi.”
“Đại nhân, cái này……” Đám người Phạm lão gia đều ngẩn người.
Thiệu Thanh Viễn mỉm cười: “Ý tốt của chư vị, bản quan hiểu rõ. Nhưng mà chi phí tu sửa huyện nha, bản quan tự nhiên sẽ tấu lên trên, triều đình cũng sẽ phát bạc xuống, chư vị không cần lo lắng. Ngược lại, bản quan còn đang lo lắng một chuyện khác ở nơi này. Thật không dám giấu, ngay trước khi chư vị đến, người của trường huyện cũng vừa tới đây, bảo rằng hiện giờ trường huyện đang khó khăn.”
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn qua bọn họ, tiếp tục nói: “Ta nghĩ, các ngươi hiểu rõ hơn ta về việc Từ đại nhân coi trọng trường huyện này bao nhiêu, kỳ thật ý nghĩ của Từ đại nhân không sai, huyện Tĩnh Bình cần nhân tài. Có thư sinh có thiên phú đọc sách tốt, nếu cứ chôn vùi như vậy quả thật đáng tiếc. Nếu có thể bồi dưỡng ra mấy người tài giỏi, tương lai thi đỗ cử nhân, tiến sĩ làm quan trong triều, nghĩ đến bọn họ cũng sẽ trở về quê nhà, xây dựng quê hương, phát triển huyện Tĩnh Bình tốt hơn.”
Đám người Phạm lão gia gật đầu, lời này quả thật không sai, ai không hy vọng quê nhà có thể xuất hiện một thư sinh làm quan lớn, tương lai toàn bộ huyện thành đều có thể thơm lây.
Nhưng mà bọn hắn đối với cách làm của Từ đại nhân, lại không ủng hộ.
Cái này cũng giống như đánh cược, ai có thể khẳng định tương lai những người đó có bản lĩnh này chứ? Hơn nữa, hiện tại bọn chúng đều còn nhỏ, còn cách khoa khảo không chừng còn tới mười mấy hai mươi năm, thậm chí lâu hơn, ai có thể chờ nổi?
Nhưng mà Thiệu Thanh Viễn mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, hắn truyền đạt ra ý tứ của mình là được.
“Trường huyện đang thiếu bạc để mua giấy và bút mực, bản quan không biết làm như thế nào cho phải, chư vị đã tới đưa khoản phí này. Bản quan cảm thấy, dùng trên người những thư sinh đó mới thích hợp nhất. Nhưng mà đây là công lao của chư vị, bản quan sẽ đem phần cống hiến này nói cho thư sinh nhận được ân huệ này, cũng ghi tên của các vị trong giáo quy của trường huyện, để cho bọn hắn khắc ghi trong lòng, cảm ơn các ngươi đã ra tay giúp đỡ, tương lai có tiền đồ, tự nhiên cũng sẽ trả ơn các vị.”