Chương 1391: Có năm sáu trăm lượng bạc
Đám người Phạm lão gia cả người chấn động, Thiệu đại nhân nói cái gì? Sẽ ghi chép tên bọn họ vào trong hồ sơ, sẽ, sẽ được lưu truyền mãi mãi??
Đây, đây chính là chuyện vô cùng tốt.
Đối với những phú hộ này mà nói, cống hiến không có tiếng tăm gì thì quá ủy khuất, hiện giờ nếu có thể được ghi chép lại, được người ta biết đến, vậy chẳng phải cũng sẽ có thanh danh sao?
Bọn họ đều là người buôn bán quanh năm, cũng đã sớm biết có mối quan hệ sẽ được bao nhiêu lợi hại, biết nếu truyền ra ngoài, việc làm ăn của bọn họ cũng có chỗ lợi.
Bởi vậy Phạm lão gia lập tức gật đầu đồng ý: “Thiệu đại nhân rất tốt, vì bá tánh của huyện Tĩnh Bình mà hao tâm tổn sức, chúng ta việc khác không thể giúp, nhưng ra chút bạc này ngược lại dễ dàng.”
“Vậy thì đa tạ chư vị.” Thiệu Thanh Viễn nháy mắt ra hiệu với Hồng chủ bộ, để hắn viết lại tên người đăng kí và số lượng ngân lượng.
Hồng chủ bộ mơ hồ có chút kích động, nghĩ đến lúc trước Từ đại nhân vì trường huyện này mà lo lắng, buổi tối cũng không ngủ được, ngay cả bổng lộc của mình cũng không đủ dùng.
Kết quả Thiệu đại nhân vừa tới nơi này, thế nhưng còn có một con đường này có thể đi?
Nói như vậy, có những phú hộ này hỗ trợ, trường huyện không phải lo lắng về bạc sao?
Haizz, Từ đại nhân chính là quá chính trực, nếu cũng có thể nghĩ cách đào bạc từ trong tay những người này, lo gì ngay cả huyện nha dột nát cũng không có cách nào tu sửa.
Đám người Phạm lão gia vốn còn muốn quyên góp thêm chút bạc, nhưng bị Thiệu Thanh Viễn cự tuyệt.
Sau khi nói thêm một vài câu với nhau, bọn họ đã cáo từ.
Thiệu Thanh Viễn khá hài lòng, rất tốt, trường huyện có bạc, có thể tuyển thêm mấy thư sinh.
Hồng chủ bộ nhìn năm sáu trăm lượng bạc trước mặt, đôi mắt đều sáng lên, hắn vội quay đầu nói với Thiệu Thanh Viễn: “Đại nhân, hiện tại ta sẽ đưa bạc này đến trường huyện.”
Thiệu Thanh Viễn giơ tay ngăn cản: “Gấp cái gì?”
“Không phải nói trường huyện đang thiếu bạc sao?”
“Thiếu thì có thiếu, nhưng kiên trì vẫn có thể chịu đựng được vài ngày. Bạc này để đây trước, chờ qua một thời gian rồi nói sau.” Đọc sách vốn là một chuyện không dễ dàng, nếu bọn họ đem số bạc này đưa qua đó, những thư sinh đó còn tưởng rằng chuyện này đơn giản, loại nhận thức này sẽ hại bọn chúng.
Hồng chủ bộ vẻ mặt khó hiểu, không hiểu rõ đại nhân muốn làm cái gì.
Chẳng lẽ bạc này đại nhân cũng không ý định cho trường huyện? Những lời lúc trước nói, đều là lừa gạt Phạm lão gia bọn họ?
Nhưng mà những lời này hắn cũng không dám nói ra, Hồng chủ bộ nhanh chóng đi cất bạc.
Thiệu Thanh Viễn tiếp tục lấy mấy vị án xem, hắn quá bận.
Cố Vân Đông vốn còn muốn hỏi một chút, đi tới cửa lại thấy hắn đang tập trung tinh thần, nên cũng không quấy rầy.
Thời gian không còn sớm, khi sắc trời sắp tối, mấy người Mao Dũng cũng ngừng làm việc.
Lần này không phát tiền công, Cố Vân Đông bảo Đồng Thủy Đào ghi lại tên của bọn họ, sau đó chờ đến lúc tu sửa xong, đến lúc đó thống nhất phát tiền công.
Những công nhân kia hiện giờ đứng ở trước mặt Đồng Thủy Đào ngoan ngoãn giống như thư sinh đối mặt với phu tử, mắt thấy nha hoàn này chẳng những có võ công cao cường, hơn nữa còn biết chữ và viết chữ, ánh mắt lập tức càng thêm sùng bái.
Tối hôm đó, cả gia đình đều đến tiểu viện mới thuê ở.
Một đường đi thuyền xe mệt nhọc, cuối cùng cũng đến nơi, rốt cuộc có thể ngủ một giấc an ổn.
Đêm nay, tất cả mọi người đều ngủ vô cùng thoải mái.
Tới ngày hôm sau, lúc Cố Vân Đông thức dậy, ánh mặt trời đã lên cao, Thiệu Thanh Viễn đã đến nha môn từ sớm, trong tiểu viện cũng không có mấy người.
Lúc Cố Vân Đông rửa mặt xong, sau đó đi về phía nha môn, phát hiện có không ít người đứng ở đầu đường che miệng cười.
Cố Vân Đông đến gần, mới thấy rõ ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy đám bộ khoái hôm qua mình gặp, giờ phút này đang thở hổn hển chạy vòng quanh huyện nha, một đám mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt đỏ lên, nhìn vô cùng chật vật.
Hết lần này tới lần khác, Thiệu Song còn cầm một cành cây to bằng ngón tay cái, chạy theo ở bên cạnh, vừa chạy vừa quát lớn: “Chạy mau lên, lúc này mới vòng thứ 15 mà thôi, các ngươi đã không chịu được rồi sao? Có phải ngày xưa uống rượu, uống đến hai chân cũng vô dụng hay không, ngay cả một đứa nhỏ cũng không bằng, về sau còn có thể trông cậy vào các ngươi làm gì?”
Thiệu Song tràn đầy năng lượng, tuy trên người hắn cũng đổ mồ hôi, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, tóc và quần áo nửa điểm không loạn, sắc mặt cũng bình thường, so với đám bộ khoái kia, khác nhau quả thực không cần quá rõ ràng.
Bá tánh vây xem, ánh mắt đều không thích hợp, nhìn chằm chằm bộ khoái với ánh mắt phá lệ ghét bỏ, nhưng khi nhìn Thiệu Song hai mắt lại tỏa sáng.
Có bộ khoái thật sự không chịu nổi, ôm bụng, vẻ mặt sầu thảm: “Không được, chạy không nổi nữa, ta đau bụng quá.”
Thiệu Song liếc nhìn hắn: “Ngươi có phải là đàn ông hay không? Đàn ông có thể nói không được sao?”
Bộ khoái kia: “……” Hắn nhìn trái nhìn phải, ven đường còn có không ít bá tánh che miệng cười, lập tức khẽ cắn môi: “Ta đương nhiên là đàn ông.” MAyy dich
Hắn buông tay ra, cắn chặt răng lại bắt đầu chạy về phía trước.
Thiệu Song hừ lạnh một tiếng, chạy theo ở phía sau.
Cố Vân Đông đứng ở một bên đếm, phát hiện toàn bộ mọi người đều ở phía sau, có chút kinh ngạc: “Vậy mà tất cả mọi người đều tới, không ai gây chuyện xấu?”
Đồng Thủy Đào ở một bên vội vàng nói: “Hôm qua, ở trước mặt bọn họ, cô gia bẻ gãy thanh đao thành hai đoạn, bọn họ nào dám không tới chứ? Nhưng mà quả thật là không cam lòng tình nguyện, cho nên cả đám đều kéo đến khi mặt trời lên cao mới chầm rì đi tới.”
Nàng cười nói một tiếng: “Chẳng qua Thiệu Song cũng tổn hại, hắn ước gì những người này tới càng muộn càng tốt. Hắn sẽ đứng ở cổng lớn để cho tất cả mọi người đến đông đủ mới mang theo đám bộ khoái này chạy bộ. Những người này ngay từ đầu sẽ phản ứng không kịp, sau khi chạy hai vòng mới phát hiện bên ngoài có rất nhiều người vây xem, sắc mặt lúc ấy sẽ thay đổi.”
Cố Vân Đông nhướng mày: “Quả thật đủ chế nhạo.”
Đám bộ khoái này càng tới muộn, bá tánh trên đường sẽ càng nhiều, nhiệt độ cũng càng cao, cũng càng dễ làm xấu mặt.
Chạy một hai vòng còn tốt, chạy năm mươi vòng…… Vậy thì hình tượng gì cũng không còn.
Ngày thường, những bộ khoái này ở bên ngoài đối với ai mà không lớn tiếng la hét? Không nói bá tánh bình thường, cho dù là cửa hàng ven đường có gia thế nhất định, thấy bọn hắn đều phải cung kính cẩn thận hầu hạ.
Đừng nói nhìn thấy hình ảnh bọn hắn bị người khác cầm gậy gỗ đuổi theo đánh ở phía sau, mà ngay cả dáng vẻ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt đỏ bừng cũng chưa từng gặp qua.
Hiện giờ, thật sự toàn bộ mặt mũi đều không còn.
Có lẽ ngày mai bọn họ sẽ không đợi đến rạng đông mới đến đây nhỉ? Ít nhất lúc ấy trên đường vẫn chưa có nhiều người dân.
Cố Vân Đông nhìn một lát, thì chắp tay sau lưng vào huyện nha.
Mấy người Mao Dũng cũng đã khí thế làm việc, nhìn bộ dạng tràn đầy nhiệt huyết này, nghĩ đến huyện nha rất nhanh có thể đổi mới.
Cố Vân Đông theo thường lệ đi dạo một vòng, chờ đến lúc đi tới trường luyện võ, lại đột nhiên dừng lại.
Bởi vì trường luyện võ lập tức phải đưa vào sử dụng, cho nên Mao Dũng tu sửa lại nơi này đầu tiên. Hôm qua nhìn cọc hoa mai còn rách nát, hiện tại đã sửa chữa lại, bia bắn cũng thay mới, còn có giá vũ khí cũng đóng đinh lại.
Cố Vân Đông nhìn trường luyện võ to lớn như vậy, rũ mắt trầm tư.
Mao Dũng bên cạnh vẻ mặt khó hiểu, trong lòng đang thấp thỏm bất an, Cố Vân Đông lại bỗng nhiên xoay người trở về phía sau nha môn.