Chương 1392: Ta nói mấy câu
Đồng Thủy Đào vội vàng đi theo, vừa vào cửa đã nhìn thấy tiểu thư nhà mình ngồi xuống trước bàn làm việc, cầm giấy bút bắt đầu vẽ.
Nàng biết trong lúc tiểu thư vẽ tranh không tiện quấy rầy, cho nên xoay người đi rót cho cô ly trà.
Cố Vân Đông viết viết vẽ vẽ, sau khi vẽ xong một tờ, cô mới buông giấy bút, nghỉ ngơi một lát.
Đồng Thủy Đào lập tức tiến lại gần nhìn: “Tiểu thư, đây là cái gì?”
Cố Vân Đông uống một ngụm trà, cười nói: “Cái này đó hả, đặc biệt dùng để cho bọn hắn huấn luyện. Ta thấy trường luyện võ lớn như vậy, vừa lúc có thể làm thêm mấy chướng ngại vật để huấn luyện.”
Chướng ngại vật để huấn luyện?
Đồng Thủy Đào nghiêng đầu nhìn bản vẽ, nàng xem không hiểu.
Cố Vân Đông cảm thấy nha đầu này nhất định sẽ thích mấy thứ này, vừa định giải thích cho nàng cách sử dụng mấy thứ này, đã nghe được động tĩnh truyền đến từ sảnh trước.
Cố Vân Đông ngẩng đầu lên, Đồng Thủy Đào nói: “Chắc là những bộ khoái đó đã chạy xong rồi, lâu như vậy mới chạy xong, cũng quá chậm.”
Thiệu Song cũng cảm thấy rất chậm, nhưng nhìn thấy bộ dạng nửa chết nửa sống của những bộ khoái này, nghĩ dù sao cũng là ngày đầu tiên, không tiện bắt người thao luyện quá tàn nhẫn, cho nên vừa dẫn bọn hắn vào đại sảnh vừa nói: “Cho các ngươi nghỉ ngơi ba mươi phút, thừa dịp trong khoảng thời gian này đi tắm rửa thay quần áo, ba mươi phút sau ra ngoài tuần tra với ta.”
Vẻ mặt đám người bộ khoái không thể tưởng tượng nổi, bọn họ vừa mới chạy xong 50 vòng, chỉ nghỉ ngơi ba mươi phút? Người này muốn mạng của bọn họ phải không?
Có người bất mãn tại chỗ, muốn lên tiếng kháng nghị.
Không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Thiệu Thanh Viễn ngồi ở phía sau bàn thẩm án ở đại sảnh, cúi đầu viết gì đó.
Nghĩ đến bộ dạng hôm qua vị đại nhân này tay không bẻ gãy bội đao, trong lòng sợ hãi tức khắc im như hến, lời sắp ra khỏi miệng khẩn cấp nuốt xuống.
Thiệu Song cũng thấy được, vội vàng tiến lên: “Đại nhân.”
Những bộ khoái khác hai mặt nhìn nhau, tuy rằng mệt muốn chết chỉ ước gì có thể nằm liệt xuống đất, nhưng sự uy hiếp hôm qua của Thiệu Thanh Viễn thật sự quá lớn, ngay cả Doãn bộ đầu cũng không dám nói gì, lập tức ngoan ngoãn đứng ở đại sảnh.
Trong đại sảnh không chỉ có Thiệu Thanh Viễn, bên cạnh còn có đám người Hồng chủ bộ và công văn, mấy người đều yên lặng không dám ra tiếng.
Thiệu Thanh Viễn viết xong một dòng chữ, ngẩng đầu liếc mắt một cái: “Người đến đông đủ rồi?”
Nói xong, lại cúi đầu tiếp tục viết.
Vừa viết vừa nói chuyện: “Nếu người đã đến đông đủ, vừa vặn ta có mấy câu muốn nói. Ta không quan tâm lúc trước các ngươi làm việc như thế nào, huyện lệnh lúc trước quản lý như thế nào. Hiện giờ ta tới đây, làm huyện lệnh của huyện Tĩnh Bình nên từ nay về sau, huyện nha này phải làm việc dựa theo quy tắc của ta.”
“Hãy tìm một vị trí làm việc, các ngươi là người trong nha môn, vậy thì phải làm tốt bổn phận của các ngươi. Nếu ai làm không được thì đi ra ngoài, đổi một người có thể làm việc. Ta biết trước kia Từ đại nhân ít quản các ngươi, hắn rất bận, không có thời gian để dạy các ngươi, cho nên các ngươi phải tư làm, dưỡng thành thói xấu uống rượu nói chuyện phiếm khắp nơi. Còn ta, cũng rất bận, thậm chí có thể còn bận hơn cả Từ đại nhân, nhưng dưới tay ta có thuộc hạ, ta không quản được các ngươi, thuộc hạ của ta cũng có thể quản các ngươi.”
Mọi người không khỏi nhìn về phía Thiệu Song, sau đó lại nghĩ đến những hạ nhân hôm qua tới.
Mặc dù tiếp xúc với họ không nhiều, nhưng bọn hắn ít nhiều cũng nhìn ra, đám người Thiệu đại nhân mang đến, tính cách nhìn hiền hoà, có vẻ dễ gần, thậm chí còn không có cảm giác xa cách với đại nhân và phu nhân. Nhưng khi bắt đầu vào việc, mỗi người đều rõ ràng, không ai ra sức đùn đẩy, gần như kỷ luật nghiêm minh.
“Ta nói xong rồi, các ngươi ra ngoài đi.” Thiệu Thanh Viễn vẫn không ngẩng đầu, tốc độ viết lại càng nhanh hơn.
Thiệu Song lên tiếng, ngay sau đó dẫn theo đám người Doãn bộ đầu ra khỏi đại sảnh.
Vừa ra khỏi cửa, mọi người đã không nhịn được chậm rãi thở ra.
Rõ ràng Thiệu đại nhân nói chuyện ngữ khí rất bình thản, thậm chí hắn cũng không ngẩng đầu, cũng chưa nói lời nặng, nhưng không hiểu sao vẫn làm cho bọn họ cảm giác áp lực thật lớn.
Hơn nữa trải qua một trận răn dạy vừa rồi, bọn họ lại quên mất mệt mỏi trên người.
Thiệu Song liếc nhìn bọn họ: “Ba mươi phút, các ngươi còn không mau đi tắm rửa thay quần áo?”
Lúc này không còn ai dám oán giận ba mươi phút quá ngắn nữa, tay chân bọn họ vẫn mềm nhũn mà đỡ nhau rời đi.
Đại sảnh phía trước không còn người, Cố Vân Đông mới từ phía sau đi ra, đứng sau lưng Thiệu Thanh Viễn.
“Chàng đang viết gì vậy?”
Thiệu Thanh Viễn không hề bất ngờ khi cô xuất hiện, hắn viết xong câu cuối cùng, ngẩng đầu kéo cô ngồi bên cạnh, sau đó đẩy tờ giấy trước mặt qua cho cô xem.
“Chính là hai vụ án mạng mà ta nói với nàng lúc trước.”
Cố Vân Đông nhìn nội dung trên giấy: “Thời gian, cách nhau mười một ngày. Địa điểm, một người ở trong ngôi đền đổ nát, một người ở con đường nhỏ ngoài thành..."
Thiệu Thanh Viễn uống một ngụm trà, nói: “Trong hai người chết, một người là phụ nữ 41 tuổi, còn một người là đàn ông 22 tuổi. Ta đã tra qua, bọn họ không hề có quan hệ, cũng không quen biết nhau. Một người là người huyện thành, một người là người trong thôn phụ cận, đều bị hại trên đường về nhà. Hai người không có điểm chung nào, cũng không có kẻ thù, theo như lời của hàng xóm láng giềng nói, người phụ nữ kia cũng chỉ có chút kỳ lạ, đều là một chút tật xấu. Người đàn ông kia ở trong thôn rất được lòng mọi người, gặp ai cũng sẽ mỉm cười, nghe nói hắn ta bị giết, rất nhiều người đều cảm thấy không thể tin được.”
Cố Vân Đông nhìn chữ trên giấy: “Hai người đều bị tra tấn đến chết, lúc còn sống chịu thống khổ rất lớn, trên người đều là vết thương.”
“Đúng vậy, hai người đều bị giết theo một cách giống nhau, cho nên có thể suy ra hung thủ là cùng một người. Dựa vào manh mối hiện tại, rất có thể hung thủ là một người đàn ông khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi, chắc là người ở huyện Tĩnh Bình. Ta đã điều tra những người gần đây rời khỏi địa phương, cũng không có ai trùng khớp, vì vậy hung thủ rất có thể vẫn còn trong huyện Tĩnh Bình.”
“Manh mối vẫn còn quá ít, không dễ tìm ra.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Quả thật quá ít, ta định buổi chiều sẽ đến hiện trường xem thử.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng đã qua lâu như vậy, sợ là hiện trường cũng không còn bao nhiêu manh mối.
“Ta chỉ sợ, hung thủ sẽ lại tiếp tục giết người. Người này xuống tay hoàn toàn không có quy luật để có thể tìm ra, ngay cả người không thù không oán cũng giết, vậy thì quá nguy hiểm.”
Cho nên, phải mau chóng tìm ra hung thủ.
Cố Vân Đông gật đầu, sau đó tìm một vòng trong không gian, thật đáng tiếc không thể tìm được công cụ hỗ trợ điều tra án. Kỳ thật cho dù tìm được, cũng không dùng được.
Thiệu Thanh Viễn cười sờ đầu cô, sau đó sắp xếp lại tư liệu trên bàn, xoay người trở về phòng lưu trữ.
Lúc này Cố Vân Đông mới cầm bản vẽ ban đầu của mình đi tìm Mao Dũng.
Mao Dũng còn đang ở trường luyện võ, vừa rồi Cố Vân Đông rời đi đột ngột, hắn còn đang tự hỏi có phải có chỗ nào tu sửa không ổn, khiến phu nhân không hài lòng hay không.
Nhìn thấy Cố Vân Đông đi ra, hắn vội vàng tiến lên muốn dò hỏi.
Nhưng mà không đợi hắn mở miệng, Cố Vân Đông đã mở bản vẽ ra cho hắn xem: “Đây là chướng ngại vật do ta vẽ, cho người huấn luyện dùng, ngươi nhìn xem, có thể làm được mấy cái này không.”
Mao Dũng sửng sốt, đánh giá cái gọi là chướng ngại vật.
Thành thật mà nói, hắn xem không hiểu lắm, nhưng muốn làm thì nhất định có thể làm được.