Chương 1393: Đưa ngươi đi học.
Cố Vân Đông giải thích công dụng của chướng ngại vật này: “Cái này là tay cầm cọc gỗ đi về phía trước, vì thế cọc gỗ phải được đặt ở bên dưới, nếu không lúc leo lên rất dễ bị ngã.”
Mao Dũng nghe vậy gật đầu: “Phải dùng lực thật mạnh đập cọc gỗ nhưng nếu sợ bị đổ có thể đặt giá hai bên cố định lại.”
Cố Vân Đông sáng mắt lên: “Đúng.” Cô lấy bút ra vẽ hai đường bên cạnh.
Cô lại bắt đầu nói bên cạnh: “Cái này dùng để leo núi, ván gỗ phải dày và bền một chút, giá đỡ đằng sau cũng phải cố định chắc chắn. Còn cái này bên trên là lưới, có thể dùng lưới bắt cá, cho người trườn về phía trước...”
Cô giới thiệu từng cái một, Mao Dũng nghe đã hứng thú, thấy những thứ này thật hiếm lạ, chưa từng nghe qua.
Nhưng Cố Vân Đông nói lại rất có lý, cách này thật sự có thể rèn luyện sức khỏe.
Đợi nói gần xong, Cố Vân Đông đã đưa bản vẽ cho Mao Dũng, kêu hắn có việc gì thì cứ tìm cô, rồi đi tìm con trai.
Trì Trì có Thích ma ma yêu thương như châu như bảo, đã quên đi cha mẹ bận rộn của mình từ lâu.
Trong sân nhà bọn họ đang thuê có cây táo rất to, Thích ma ma rải chiếu dưới gốc cây, lại trải thêm lớp thảm để Trì Trì chơi đùa bên dưới.
Lúc Cố Vân Đông vào cửa thì thấy nhóc con đang cầm chín chiếc vòng thì thầm gì đó với Thái Việt.
Thái Việt rất kiên nhẫn, nhét vòng vào trong ngực từ từ giải thích cho thằng bé.
Mỗi lần giải được một vòng, Trì Trì lại phấn khích vỗ tay liên hồi, khiến Thái Việt càng thêm vui vẻ.
Cố Vân Đông lắc đầu, tiến về phía trước gọi hai người.
Trì Trì di chuyển tầm mắt, kích động gọi: “Mẹ.” Sau đó bò ra từ trong lòng Thái Việt chuyển hướng về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông ôm cơ thể nhỏ nhắn của thằng bé, quay người nói với Thái Việt: “Mấy người Trịnh Tuyền Thủy ra ngoài chơi rồi, sao ngươi không đi cùng?”
Thái Việt vẫn đang cầm chín chiếc vòng, vô tình di chuyển nó, nghe vậy nhỏ giọng đáp: “Ta không thích đi, ở nhà chơi với Trì Trì cũng được.”
Hắn không khỏe lắm, tuy đã điều trị đỡ hơn nhiều. Nhưng chạy đi chạy lại với mấy người Trịnh Tuyền Thủy vẫn dễ bị mệt, lại phiền bọn họ phải chăm sóc hắn.
Thái Việt không thích cảm giác này, hắn ở nhà chơi với Trì Trì cũng rất vui.
Cố Vân Đông trầm ngâm nhìn hắn hồi lâu, trong lòng hiểu ra được vài thứ.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi có muốn đi học không?”
Thái Việt sửng sốt ngẩng đầu lên: “Đi học?” Tất nhiên hắn muốn đi, hồi trước Thái gia ở kinh thành vẫn chưa xảy ra chuyện, trong nhà sẽ mời phu tử tới dạy.
Sau đó Thái gia gặp chuyện, tổ phụ bị lưu đày, căn nhà bị bán, tất nhiên không thể mời phu tử.
Sau này cha mẹ cũng xảy ra chuyện, hắn được ngoại tổ mẫu đưa về nhà. Ngoại tổ mẫu cũng nói muốn cho hắn đi học nhưng còn chưa kịp sắp xếp thì lại qua đời.
Vì vậy tính ra đã hơn một năm hắn chưa được đi học.
Cố Vân Đông nhìn ánh mắt của hắn thì hiểu ra, nói: “Được, sau khi ổn định ta sẽ đưa ngươi đi học. Ta nghe nói thành tích trước kia của ngươi cũng không tồi, thường được phu tử khen ngợi, ngươi là người hiếu học sau này ắt sẽ đỗ đạt công danh.”
Thái Việt là đồng sinh, đã có đủ tư cách nhập học trường huyện.
Hắn có chút ngập ngừng: “Ta...còn có thể đỗ đạt công danh sao?”
Tổ phụ và cha hắn đều liên quan tới vụ án Lỗ vương, hắn làm gì có tư cách đó?
Cố Vân Đông lại nói: “Ngươi có công trạng, nếu hoàng thượng đã đặc xá thì tất nhiên có thể đỗ đạt công danh vào triều làm quan rồi.”
Thái Việt không giống Trịnh Tuyền Thủy, hắn không có thiên phú học y.
Trên đường tới đây, Cố Vân Đông từng hỏi hắn, sau này muốn làm gì?
Nhưng hắn đã khai thông tư tưởng từ nhỏ, được tổ phụ cho đi học, học tứ thư ngũ kinh chuẩn bị khoa cử. Chuyện duy nhất hắn có thể nghĩ tới đó là học.
Ít ra bây giờ hắn không thể nghĩ ra bất cứ điều gì ngoại trừ việc học.
“Ngươi hãy nghĩ cho kĩ, nếu muốn đi học, vậy hai ngày sau ta sẽ đón ngươi tới trường huyện.”
Thái Việt mím môi, ngập ngừng gật đầu: “Được.”
Lúc này Cố Vân Đông mới dời tầm mắt, nhìn vào đứa con trong lòng...ừ? Một lát sau thằng nhỏ cứ như vậy dựa vào cô mà ngủ?
Cố Vân Đông dở khóc dở cười, ôm đứa nhỏ vào lòng.
Sau buổi trưa Hồng chủ bộ tới đây, nói là tìm được nơi thích hợp để mở xưởng, hỏi Cố Vân Đông có cần đi xem thử không.
Tất nhiên Cố Vân Đông muốn đi, Hồng chủ bộ tìm địa điểm ngoại thành, nơi này vô cùng rộng, nhưng vị trí không tốt lắm.
Sau khi xem xong, Cố Vân Đông lắc đầu: “Mặc dù nơi đây là thượng nguồn nhưng nước không sạch, ta cần loại có thể uống.”
Hồng chủ bộ suy nghĩ một lát, nói: “Nước có thể uống, nước suối hoặc nước giếng đều được, vậy để tiểu nhân xem lại.”
Cố Vân Đông: “Vậy phiền ngươi.” MAyy dich
Lần này ra khỏi thành không thu hoạch được gì, Cố Vân Đông đưa Đồng Thủy Đào và Hồng chủ bộ quay về.
Vào thành, Cố Vân Đông nói Hồng chủ bộ đi làm việc của mình.
Cô định đi hiệu sách mua bộ bút mực. Tuy lúc đó Thái Việt chưa nói gì, nhưng khát vọng trong mắt hiện lên cực kỳ rõ rệt.
Cố Vân Đông thấy chắc chắn hắn muốn tới trường huyện nên chuẩn bị sẵn bút mực cho hắn.
Nghe Hồng chủ bộ nói đây là hiệu sách tốt nhất huyện Tĩnh Bình, rất nhiều thứ là nhập từ bên ngoài vào, buôn bán rất được.
Cố Vân Đông dẫn Đồng Thủy Đào vào cửa, quả thực nhìn thấy có vài học tử đang đi lại trong tiệm.
Trong đó có một số người hình như đang mặc y phục học tử trường huyện?
Cô đang tính đưa Thái Việt tới trường huyện, vậy cũng phải tìm hiểu trường huyện vài phần.
Vì thế Cố Vân Đông tới gần hơn một chút, nhìn xem bọn họ đang làm gì, đọc sách gì. Kết quả, bọn họ đang nói chuyện lại thấy nữ tử nhà ai đi tới, không nói lời nào vội vã bước đi.
Cố Vân Đông: “...” Ta còn chưa nói gì mà đã đi rồi?
Mấy người đó vội vã thanh toán tiền những cuốn sách đã chọn rồi quay sang nhìn cô, Cố Vân Đông chỉ đành mỉm cười thân thiện.
Mấy học tử kia lại đỏ mặt, vội vã che mặt rời đi.
Cố Vân Đông bất lực, chẳng lẽ gặp phải ma.
Cô lắc đầu ngao ngán, đổi hướng mắt nhìn về phía bút mực trên quầy hàng.
Tuy hiệu sách này không bằng với kinh thành nhưng sách đọc tốt, đồ dùng học tập cũng không tệ.
Cố Vân Đông chọn một bộ, thanh toán xong rồi kêu Đồng Thủy Đào cầm đi.
Ai ngờ ra khỏi hiệu sách đã thấy mấy thư sinh hồi nãy gặp đang đứng cách đó không xa. Không chỉ như vậy, còn nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bọn hắn nghĩ mình nói chuyện rất nhỏ, nhưng không ngờ đôi tai nhạy bén của Cố Vân Đông lại nghe không sót câu nào.
“Đã là người có chồng vậy mà còn cười với chúng ta như vậy, thật không biết xấu hổ.”
“Nhưng tỷ tỷ đó trông cũng xinh thật, nếu có nữ nhân xinh đẹp cùng đọc sách như vậy chẳng phải là chuyện tốt đẹp sao?”
Sắc mặt Cố Vân Đông đột nhiên tối sầm lại.