Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1394 - Chương 1394. Cố Vân Đông Gặp Nạn.

Chương 1394. Cố Vân Đông gặp nạn. Chương 1394. Cố Vân Đông gặp nạn.

Chương 1394: Cố Vân Đông gặp nạn.

Đồng Thủy Đào nghiến răng tức giận đi về phía mấy tên thư sinh đó.

Mấy tên đó lập tức quay đầu bỏ chạy, Đồng Thủy Đào tức giận quay lại nói với Cố Vân Đông: “Tiểu thư, mấy tên này thật vô liêm sỉ, bọn chúng tưởng đẹp trai có học thức nên mới được nhìn trúng sao? Đi đái không nhìn lại mặt, thua xa cô gia nhà chúng ta.”

Cố Vân Đông day day thái dương, thái độ nhã nhặn của cô cũng có thể bị coi là quyến rũ sao? Chẳng lẽ bọn họ đã quen với thái độ lạnh nhạt cao cao tại thượng của cô sao?

Được, vậy lần tới sẽ thay đổi.

Thấy mấy học tử kia đã đi xa, khóe miệng Cố Vân Đông run rẩy nói với Đồng Thủy Đào: “Bỏ đi, đi thôi, mấy người này có lẽ học mị đầu rồi.”

Đồng Thủy Đào gật đầu đồng tình: “Đọc thành con mọt sách, hết thuốc chữa.”

Hai người cầm theo đồ lại đi dạo phố mua hai giỏ hoa quả rồi mới về nhà.

Nhưng mới đi được nửa đường thì quai giỏ bị đứt mất một dây, quả sơn trà bên trong rơi vương vãi trên mặt đất.

“Cái giỏ này cũng không chắc chắn lắm.” Đồng Thủy Đào vội đặt đồ sang bên cạnh, ngồi xổm xuống nhặt quả.

Cố Vân Đông tiến lên trước hai bước nhặt lại mấy quả sơn trà bị lăn đi.

Ai dè vừa mới nhặt lên lại nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên: “A...”

Cố Vân Đông ngẩng đầu lên, nói với Đồng Thủy Đào: “Ta qua đó xem sao.”

“Ấy, tiểu thư...” Đồng Thủy Đào vội vã tăng tốc.

Cố Vân Đông đã theo tiếng hét rẽ vào bên trong con hẻm.

Chỉ là bên trong con hẻm không có người nhưng lại xuất hiện máu trên mặt đất.

Cố Vân Đông biến sắc, nghĩ tới hai vụ án giết người Thiệu Thanh Viễn kể, sợ hung thủ lại bắt đầu ra tay.

Cô vội chạy lên, nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy bóng dáng của bất kỳ ai.

“Máu này...” Cố Vân Đông thấy không đúng lắm, ngồi xổm xuống đưa tay sờ vết máu: “Hình như không phải máu người...”

Còn chưa dứt lời, đột nhiên cô cảm thấy phía sau có gì đó chụp xuống.

Cố Vân Đông lập tức nghiêng người, nhặt cây gậy trên đất tránh đi.

“Bịch” một tiếng, cây gậy phía sau đập thẳng xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.

Cố Vân Đông ngẩng đầu lên, phát hiện có một gã đàn ông hai mắt đỏ ngầu, cầm gậy gỗ đứng đằng sau.

Hắn kinh ngạc khi thấy cô tránh được.

Ngay sau đó ánh mắt hắn lại lóe lên sự tàn nhẫn, giơ gậy lên nhắm vào đầu cô lần nữa.

Cố Vân Đông vội vàng đứng dậy, lần nữa nghiêng người tránh được: “Ngươi làm cái gì vậy?”

“Ngươi là mụ đàn bà khốn nạn rảnh hơi chuyên dụ người, ta đánh chết ngươi.” Tên đàn ông kích động, giơ gậy dáng xuống như thể có nỗi thù hận sâu sắc với Cố Vân Đông vậy.

Cố Vân Đông sợ hãi: “Đồ thần kinh.”

Thấy gậy gỗ lại tiếp tục giáng xuống, Cố Vân Đông nhắm chuẩn thời cơ bắt lấy nó.

Tên đàn ông sửng sốt, cố hết sức rút ra, chẳng những không rút được mà lại còn bị lôi về phía trước.

Mắt thấy sắp bị va phải, tên đàn ông rút trong người ra một con dao găm đâm về phía cô.

“Mẹ kiếp, đi đường còn mang theo hung khí sao?” Cố Vân Đông buông gậy tránh sang một bên,sau đó dơ chân đá tên đàn ông ra xa hai mét.

Con dao trong tay tên đàn ông kia rơi xuống, hắn ôm ngực đau đớn.

Như sực tỉnh, hắn vội vàng đứng dậy cầm con dao chạy thẳng về phía đầu hẻm.

Cố Vân Đông cười khẩy: “Muốn giết ta, ta lại cho ngươi chạy sao?”

Cô dùng chân hất cây gậy dưới đất lên, tay phải bắt lấy phi “vèo” một cái.

Nháy mắt cây gậy kia phi vào phía sau đầu gối tên kia, hắn loạng choạng ngã khuỵu xuống đất.

Đúng lúc chạy tới đầu hẻm, không ít người đã nghe thấy động tĩnh nhìn qua.

Đồng Thủy Đào xách đồ cũng vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tên này muốn giết ta, bắt hắn về trước rồi từ từ thẩm vấn, xem xem kẻ nào cầm đầu.”

Đồng Thủy Đào tròn xoe mắt nhìn, giết người?

Chớp mắt vẻ mặt nàng trở nên hung dữ, bỏ đồ trong tay xuống, tiến lên định túm lấy tên kia.

Ai ngờ tên kia đột nhiên lớn tiếng kêu cứu: “Cứu mạng, đánh chết người rồi.”

Dân chúng xúm lại xem không hiểu chuyện gì, chỉ biết tên này bị đánh ói ra máu, tiến lên vậy quanh hắn để chặn Đồng Thủy Đào: “Cô nương, cô là ai? Là các người đánh người ta thành bộ dạng như này sao?”

“Ta biết hắn, hắn là Trang Đại Phúc sống ở phố bên cạnh.”

“Trang Đại Phúc là người thành thật, đang yên đang lành các người đánh hắn thành ra như này là có ý gì?”

“Có phải hiểu lầm cái gì không?”

“Nếu thật sự có hiểu lầm thì cũng không thể đánh người.”

Tên Trang Đại Phúc kia thở ra một hơi, loạng choạng đứng dậy, chỉ vào Cố Vân Đông nói: “Ta vừa tới con hẻm này, bọn họ đã cầm gậy muốn đánh chết ta. Ta cũng không biết rốt cuộc đã động chạm gì tới họ.”

Dân chúng vây quanh vốn cho rằng hai người phụ nữ đánh một người đàn ông thì không thể. Nhưng vừa nghe đến cầm gậy thì lại thấy cũng có lý.

Đồng Thủy Đào tức giận: “Cái gì mà bọn ta đánh ngươi? Rõ ràng là ngươi muốn giết tiểu thư nhà ta.”

“Ta không quen các người, tại sao lại giết nàng ta?” Trang Đại Phúc biện minh.

Đúng lúc này bỗng nhiên trong đám đông có người hô lên một câu: “Doãn bộ đầu tới.”

Có người của quan phủ tới, dân chúng vây quanh cũng thở phào nhẹ nhõm, mau chóng gọi mấy sai dịch đi tuần tới, thao thao bất duyệt kể lại tình hình ở đây.

Doãn bộ đầu sắc mặt khó coi. Cả ngày hôm nay hắn tập luyện mỏi nhừ người còn bị tên tiểu tử thối Thiệu Song sai bọn họ cầm đao đi tuần.

Nghĩ đến việc ban sáng không ít người thấy trò hề bọn họ chạy bộ. Doãn bộ đầu ước gì chỉ cần ở nha môn không cần ra ngoài.

Vì để giữ tôn nghiêm, suốt dọc đường họ luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thấy ai cũng không có biểu cảm, dân chúng vốn muốn chào hỏi với bọn họ đều tránh đi.

Lúc này trong đám người có người gọi bọn hắn, cũng khá xa, không thấy biểu cảm của đám người Doãn bộ đầu.

Vốn dĩ Doãn bộ đầu đang không vui, nghe nói có người làm loạn thì lại càng tệ hơn. Mà cũng vừa hay làm nơi cho hắn phát tiết, hắn lập tức dẫn người tiến tới, tức giận hỏi: “Ai làm loạn?”

Trang Đại Phúc tính thừa cơ tẩu thoát nhưng còn chưa kịp chạy lại bị mọi người vây quanh, bây giờ còn bị gọi bộ đầu tới.

Thoáng có chút chột dạ hiện lên mặt, nhưng hắn vẫn nhanh tay chỉ vào Đồng Thủy Đào và Cố Vân Đông nói: “Chính là bọn họ, Doãn bộ đầu, xin ngài làm chủ cho ta. Bọn họ vừa thấy ta đã không nói gì mà lao vào động tay động chân, cầm cây gậy to như vậy muốn đánh chết ta. Vừa nãy ta, khụ khụ, còn bị đánh hộc máu.”

Doãn bộ đầu cau mày, ngẩng đầu nhìn.

Ngay lập tức đối diện với khuôn mặt quen thuộc Cố Vân Đông, hắn giật mình: “Phu, phu nhân?” MAyy dich

Bình Luận (0)
Comment