Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1395 - Chương 1395. Trang Đại Phúc.

Chương 1395. Trang Đại Phúc. Chương 1395. Trang Đại Phúc.

Chương 1395: Trang Đại Phúc.

Cố Vân Đông gật đầu: “Các ngươi tới đúng lúc lắm, tên này đánh người đi một mình trong hẻm. Cây gậy kia là của hắn, muốn nhân cơ hội đánh lén ta, sau đó thấy không địch lại thì đổ oan cho ta đánh hắn.”

Trang Đại Phúc sợ hãi phủ nhận: “Nói bậy, ta không có.”

Doãn bộ đầu cau mày khoát tay nói với bộ khoái đằng sau: “Bắt lấy hắn.”

Bộ khoái đằng sau lập tức túm lấy tay Trang Đại Phúc ép hắn không được động đậy.

Trang Đại Phúc mơ hồ, dân chúng vây xem cũng vậy.

“Doãn bộ đầu, ngài làm cái gì vậy? Rõ ràng là bọn họ đánh ta sao ngài lại bắt ngược lại ta?”

Cố Vân Đông cười khẩy: “Ta với ngươi không quen biết, không oán không hận vì sao ta phải đánh ngươi?” MAyy dich

“Ngươi nói ta muốn giết ngươi? Có lý do gì chăng?”

Lúc này không cần Cố Vân Đông nói, Doãn bộ đầu nói luôn với hắn: “Lý do rất đơn giản, vị phu nhân này là phu nhân của huyện lệnh mới tới, ai sai khiến ngươi ám sát huyện lệnh phu nhân? Nói?”

Huyện, huyện lệnh phu nhân???

Thật sự là phu nhân của vị Thiệu đại nhân mới tới đó sao?

Trang Đại Phúc sợ hãi không nói nên lời, hắn không biết người mình tìm lại có lai lịch lớn như vậy, hắn hoảng sợ lập tức phủ nhận: “Ta không có, chẳng có ai sai ta, ta bị oan.”

Cố Vân Đông nói với Doãn bộ đầu: “Trên người hắn có dao găm.”

Doãn bộ đầu biến sắc, bắt đầu lục soát, quả nhiên thấy một con dao trên người hắn.

Doãn bộ đầu tái mặt: “Khi không ngươi đem theo dao găm bên mình làm gì? Còn nói không có ý đồ đen tối hay sao? Lôi hắn về, thẩm vấn cho kỹ, xem thử vì sao lại cả gan ám sát đại nhân và phu nhân.”

Doãn bộ đầu thậm chí còn gọi cả chức danh của Thiệu Thanh Viễn, dân chúng vây quanh nhất thời không dám mở miệng.

Ám sát mệnh quan triều đình là tội chém đầu.

“Trang Đại Phúc bị mất trí rồi sao? Tự nhiên lại đi ám sát huyện lệnh phu nhân?”

“Ta thấy chắc chắn hắn bị người ta uy hiếp rồi, không làm sao lại phải động thủ.”

“Chúng ta ở biên giới, nói không chừng là mật vụ ngoại bang tới đối phó với Thiệu đại nhân.”

Mọi người sôi nổi bàn tán, lời nói ra đều đứng về phía Cố Vân Đông, cứ như thể cái danh huyện lệnh phu nhân bị người ta ám sát cũng là hợp tình hợp lý, căn bản không phải chuyện ngoài ý muốn.

Cố Vân Đông “...” Thật xin lỗi mọi người, thân phận của ta rất dễ bị ám sát.

Rất nhanh đoàn người Doãn bộ đầu đã dẫn Trang Đại Phúc tới nha môn, vì sợ Cố Vân Đông tiếp tục trở thành mục tiêu cho kẻ khác nên dọc đường đã cẩn thận hơn rất nhiều.

Tới huyện nha, Thiệu Thanh Viễn cũng vừa cùng Thiệu Văn trở về từ hiện trường hai vụ án mạng, vừa mới ngồi xuống nâng chén trà lên thì thấy một sai dịch hớt ha hớt hải chạy vào: “Đại nhân, phu nhân bị ám sát.”

“Phụt...” Suýt chút nữa thì Thiệu Thanh Viễn phun hết nước trà trong miệng ra, hắn đứng phắt dậy: “Ngươi vừa nói gì?”

“Đại nhân yên tâm, phu nhân không sao, hung thủ đã bị bắt.”

Thiệu Thanh Viễn cau mày, vội vã đi ra đại sảnh.

Cố Vân Đông vào cửa vẫy tay với hắn, nhanh chóng tới bên cạnh nhỏ giọng trình bày sự việc.

Thiệu Thanh Viễn lại càng nhăn mặt, nhìn chằm chằm Trang Đại Phúc, xoay người về đại đường, trực tiếp ngồi phía sau bàn án, đập kinh đường, lạnh lùng nói: “Giải người lên đây.”

Trang Đại Phúc bị ép quỳ gối giữa công đường, run lẩy bẩy.

Thiệu Thanh Viễn nheo mắt: “Trang Đại Phúc, tại sao ngươi ám sát phu nhân bổn quan?”

Trang Đại Phúc ngẩng đầu, cuống cuồng nói: “Thảo dân, thảo dân nhận nhầm người, thảo dân không biết đó là phu nhân của đại nhân.”

“Nhận nhầm người sao? Ngươi nhận nhầm ai? Nếu không phải nhận nhầm thì ngươi đã giết người rồi sao?”

“Không, thảo dân chỉ muốn cầm gậy đánh nàng ấy. Thảo dân tưởng vị phu nhân này là nương tử bỏ trốn nhà mình nên muốn dạy dỗ nàng ấy một chút.”

Thiệu Thanh Viễn nghe xong sắc mặt càng khó coi: “Chỉ dạy dỗ, vậy ngươi đem theo dao găm làm gì?”

“Con dao đó thảo dân vừa mới mua, vì dao trong nhà quá cùn lại còn bị mẻ, phải qua chỗ thợ rèn mua thêm cái mới.”

Thiệu Thanh Viễn liếc mắt quan sát hắn: “Dao thái quá cùn lại còn bị mẻ, không định sửa mà phải mua mới, xem ra nhà ngươi cũng giàu đấy nhỉ.”

Những năm này dụng cụ cắt gọt không hề rẻ, dao thái, kéo hoặc đồ dùng linh tinh gì đó có dùng thì dùng, nếu bị rỉ sắt thì dùng đá mài mài lại, nếu không thể sửa thì bỏ ra vài đồng bạc đưa cho thợ rèn rèn lại là có thể tiếp tục sử dụng.

Trang Đại Phúc bị Thiệu Thanh Viễn hỏi cho không nói được gì, tất nhiên điều kiện trong nhà hắn không hề khá giả. Ban nãy hắn trả lời quá nhanh, phải nói không tìm thấy dao thái trong nhà mới đúng.

“Nói!!”

Thiệu Thanh Viễn vỗ mạnh gỗ kinh đường, Trang Đại Phúc bật run lẩy bẩy, vội vàng nói: “Chủ yếu là, mấy con dao trong nhà trước kia đều là nương tử dùng. Thảo dân nhìn thấy chúng lại nhớ tới nương tử vô liêm sỉ vì vậy mới đem đổi cái khác.”

Lúc nói đến vô liêm sỉ, Trang Đại Phúc nghiêm nghị, giọng điệu cũng trở nên cứng ngắc.

Thiệu Thanh Viễn nheo mắt: “Nương tử ngươi trông giống phu nhân ta hay sao?”

“Nàng ta, nàng ta...” Lập tức nhìn sang Cố Vân Đông đứng bên cạnh, nói: “Xấp xỉ tuổi phu nhân.”

Cố Vân Đông cười khẩy: “Vì ta và nương tử ngươi gần trạc tuổi nhau nên mới đánh chết ta?”

“Không, không phải, thảo dân còn nghe nói, phu nhân muốn quyến rũ mấy tên thư sinh, thảo dân liền nghĩ tới người đàn bà đó, nhất thời kích động...”

Nghe nói như vậy, người trong công đường ngơ ngác nhìn nhau, những sai dịch kia lại càng nhìn cô với ánh mắt cổ quái.

Thiệu Thanh Viễn cũng có chút kinh ngạc.

Cố Vân Đông rất muốn tiến lên đánh Trang Đại Phúc một trận: “Con mắt nào của ngươi thấy ta quyến rũ thư sinh? Ngươi không thấy tướng công nhà ta kia sao? Ta thèm nhìn kẻ khác làm gì?”

Đồng Thủy Đào cũng phẫn nộ nói: “Rõ ràng là mấy tên thư sinh đó tưởng ai cũng mê mình, bọn ta chỉ đi hiệu sách mua bút mực, vừa hay đứng sau bọn họ mà thôi. Ai ngờ bọn chúng tự cho mình là đúng còn tưởng phu nhân nhà ta tiếp cận. Huyện Tĩnh Bình này chỉ cần là nữ tử đứng cạnh nam tử đều cho là quyến rũ người ta hay sao? Lần đầu tiên ta nghe đến loại hoang đường như vậy. Ngươi có thể hỏi tiểu nhị hay chưởng quầy hiệu sách đó xem xem phu nhân nhà ta có nói với bọn chúng nửa lời nào hay không, thật ghê tởm. Bản thân muốn giết người mà không nói ra được lý do lại hất bát nước bẩn lên người phu nhân nhà ta. Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể trốn được xử phạt mình là hung thủ giết người hay sao?”

Nàng nói xong ai cũng gật đầu.

Nguy hiểm thật, suýt nữa thì bị Trang Đại Phúc chuyển mục tiêu.

Thiệu phu nhân có Thiệu đại nhân là tướng công sao có thể nhìn sang người khác được chứ? Nếu ở phủ thành hoặc kinh thành thì còn có thể, chứ còn mấy thư sinh ở huyện Tĩnh Bình thì...Nhìn cũng chẳng có chút anh tuấn nào như Thiệu đại nhân cả, Thiệu phu nhân cũng không ngu gì mà lại đi quyến rũ thư sinh ở nơi đông người.

Bình Luận (0)
Comment