Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1396 - Chương 1396. Hắn Là Người Tốt

Chương 1396. Hắn là người tốt Chương 1396. Hắn là người tốt

Chương 1396: Hắn là người tốt

Trang Đại Phúc há miệng thở dốc, muốn nói mình không tạt nước bẩn.

Nhưng Thiệu Thanh Viễn đã mất hết kiên nhẫn: “Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tới lúc này rồi mà vẫn còn muốn vu oan hãm hại phu nhân ta. Người đâu, tới đánh hai mươi đại bản.”

“Vâng.” Hai bộ khoái lập tức đi lên, cầm lấy tấm ván đè Trang Đại Phúc xuống mặt đất.

Người này lộ vẻ hoảng sợ, khẩn trương nói: “Đại nhân, ta thật sự không nói dối mà, ta chỉ nhất thời xúc động thôi. Cả huyện Tĩnh Bình đều biết ta là người tốt, ta chưa từng làm chuyện xấu.”

Trong số bá tánh vây quanh ngoài đại đường, có người lớn tiếng nói: “Đại nhân, Đại Phúc thật sự người tốt, hắn nhất định là không cố ý đâu. Hàng xóm láng giềng chúng ta đều hiểu rõ cách làm người của hắn, không ai thành thật hơn hắn đâu.”

Thiệu Thanh Viễn quét mắt nhìn ra bên ngoài, hắn đột nhiên nâng tay lên. Bộ khoái đang định thi hành mệnh lệnh ngừng lại, khó hiểu nhìn hắn.

Thiệu Thanh Viễn: “Dẫn người vừa mới nói chuyện đến đây.”

Vừa rồi người nọ lấy hết can đảm chỉ dám thừa dịp trốn ở sau đám đông nói một câu mà thôi, nào ngờ đã bị đại nhân chú ý. Hắn ta tức khắc co rúm lại, muốn chạy trốn.

Nhưng mà Thiệu Văn nhanh hơn một bước, trực tiếp xách hắn ra khỏi đám đông. MAyy dich

Người nọ ‘phịch’ một tiếng, nơm nớp lo sợ quỳ gối giữa đại đường: “Đại, đại nhân, tiểu nhân không phải cố ý, tiểu nhân chỉ là……”

“Ngươi là hàng xóm của Trang Đại Phúc?”

“Dạ, đúng vậy, đại nhân.”

Thiệu Thanh Viễn gõ gõ tay trên mặt bàn: “Cho nên ngươi rất rõ chuyện trong nhà Trang Đại Phúc à?”

“Cũng, cũng xem như khá rõ.”

“Bình thường Trang Đại Phúc hay qua lại với ngươi sao? Vợ hắn và phu nhân ta giống nhau thế nào? Vợ hắn bỏ trốn với ai? Bỏ trốn khi nào, tại sao lại bỏ trốn? Trong nhà hắn còn những ai? Ngươi có biết chuyện hôm nay hắn ta đến phố thợ rèn mua dao phay không?”

Người này ngẩn ra, liếc nhìn Trang Đại Phúc ở bên cạnh, khó hiểu không hiểu tại sao đương sự đang ở đây mà đại nhân lại muốn hỏi hắn?

Hắn không hiểu lắm, nhưng Cố Vân Đông ở một bên quan sát lại biết vì sao Thiệu Thanh Viễn lại làm như vậy.

Trang Đại Phúc này luôn miệng nói mình là người thành thật, người khác cũng nói hắn là người trung thực. Nhưng lúc ở đầu ngõ hắn giết cô không thành, sau khi bị chế ngự lại có thể nhanh chóng trả đũa lại ngay lập tức, lợi dụng bá tánh đang vây quanh đó đổ tội lên đầu cô.

Chỉ với mỗi điểm này thôi, đã thấy hắn không thể dính dáng tới hai chứ thành thật rồi.

Trang Đại Phúc chắc chắn không hề dễ dàng nhượng bộ như vẻ bề ngoài, nói không chừng dọc đường đi hắn đã nghĩ ra đủ cớ để trả lời mấy vấn đề của Thiệu Thanh Viễn rồi.

Thay vì nghe hắn liến thoắng nói dối không ngừng, thì không bằng xuống tay từ nơi khác.

Thiệu Thanh Viễn gõ kinh đường mộc một cái: “Thành thật trả lời.”

Người nọ giật mình, run run, vội vàng trả lời: “Vâng, vâng, thảo dân trả lời ngay đây ạ.”

“Thảo dân đúng là hàng xóm của Trang Đại Phúc, bình thường Trang Đại Phúc không hay qua lại với ai, mẹ hắn đã qua đời một năm trước, trong nhà chỉ có hai vợ chồng bọn họ, ngày thường ra vào cũng hay chào hỏi chúng ta. Chỉ là hai tháng trước, vợ hắn đột nhiên bỏ chạy theo người khác. Ôi, vợ hắn và Huyện thái gia phu nhân nhìn rất khác nhau. Sau khi vợ hắn bỏ đi, Trang Đại Phúc rất khổ sở, nhốt mình ở trong nhà mấy ngày liền, sau khi ra ngoài cũng chỉ cười đầy miễn cưỡng.”

“Chúng ta cố gắng khuyên giải hắn, thỉnh thoảng còn bảo hắn tới nhà ăn cơm. Con người hắn cũng không phải kiểu thích chiếm tiện nghi của người khác, hôm nay tới ăn cơm, ngày mai nhất định hắn sẽ mang gì đó tới báo đáp. Đại nhân, ngươi nói xem người tốt như vậy, chắc chắn là do quá xúc động nên mới đánh người. Có lẽ hắn bị chuyện nương tử bỏ chạy theo người khác kích thích.”

Thiệu Thanh Viễn vừa lắng nghe vừa quan sát vẻ mặt của Trang Đại Phúc.

Từ miệng của người hàng xóm kia, thì Trang Đại Phúc này thật sự là một người khó đối phó. Cha hắn mất sớm, từ nhỏ hắn và mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Một năm trước, mẹ hắn ra bờ sông giặt quần áo, bởi vì đứng dậy quá nhanh nên không cẩn thận trượt chân, đụng phải đầu, qua đời ngay tại chỗ.

Từ đó về sau, nhà họ Trang chỉ còn lại một mình Trang Đại Phúc và vợ hắn ta Vạn thị.

Hai vợ chồng thành thân đã hai năm, nhưng vẫn chưa có con, vì chuyện này mà Vạn thị vị người ta chỉ trích, có đủ các loại tin đồn giữa mấy người hàng xóm.

Nhưng mỗi lần có người đàm tiếu như vậy, đều là Trang Đại Phúc tự mình đứng ra giải thích, nói nhà hắn nghèo, không có công việc tử tế, trong tay cũng không có tiền, nếu sinh con sợ sau này đứa bé sẽ phải chịu khổ cùng mình.

Mấy lời này vừa nghe là biết kiếm cớ, mọi người chẳng ai chịu tin, bây giờ làm gì có nhà nào mà không khó khăn chứ? Có người không có nhà còn sinh tận năm sáu đứa đấy thôi? Mọi người vẫn nghĩ vấn đề nằm ở phía Vạn thị như cũ, thậm chí còn có người cảm thấy thông cảm cho Trang Đại Phúc, ấn tượng về hắn ngày càng tốt.

Cho nên trước mặt hàng xóm láng giềng hay là bằng hữu thân thích, thanh danh của Trang Đại Phúc thanh đều vô cùng tốt.

Nhưng Trang Đại Phúc tốt như vậy, thế mà Vạn thị vẫn không thỏa mãn. Hai tháng trước nàng ta đã bỏ trốn với một tên bán hàng rong, đến nay vẫn không biết tình huống thế nào.

Thiệu Thanh Viễn yên lặng lắng nghe, nghe đến đây đột nhiên cắt ngang lời hắn: “Vạn thị bỏ trốn cùng một tên bán hàng rong?”

“Đúng vậy.” người hàng xóm kia gật gật đầu: “Cũng không biết hai người kia cấu kết với nhau từ khi nào, không hề có một chút dầu hiệu nào cả. Có một ngày bà vợ ta nhìn thấy Vạn thị cầm tay nải, hốt hoảng chạy ra khỏi nhà đến đầu hẻm bên kia. Bà vợ ta cảm thấy kỳ lạ, nên nhìn qua đó lâu hơn một chút, thì thấy Vạn thị rời đi cùng với một người bán hàng rong, sau đó không thấy trở về nữa.”

Người bán hàng rong, người bán hàng rong?

Thiệu Thanh Viễn chợt ngẩng đầu lên, hắn và Cố Vân Đông nhìn nhau, cả hai tựa hồ như nghĩ tới gì đó.

“Người bán hàng rong kia bao nhiêu tuổi? Người ở đâu?”

“Chắc là khoảng hơn mai mươi tuổi đi. Sau đó chúng ta đi hỏi thăm một chút mới biết người bán hàng rong kia là người thôn Lục Mộc. Trong nhà cũng không có ai, từ nhỏ hắn đã ăn cơm trăm họ mà lớn. Bởi vậy miệng ngọt biết làm việc, gặp người ba phần cười, có lẽ chính vì điều này nên Vạn thị mới bị hắn lừa đi.”

Hơn hai mươi tuổi, người thôn dưới, cô nhi, nhân duyên tốt……

Thiệu Thanh Viễn lại nhìn về phía Trang Đại Phúc ánh mắt trở nên đông lạnh. Người bán hàng rong bỏ trốn cùng Vạn thị có quá nhiều đặc điểm tương tự với người bán hàng rong bị giết khoảng thời gian trước.

Mà hôm nay, Vân Đông bị hắn ám sát, cũng bởi vì Trang Đại Phúc cho rằng cô có ý định quyến rũ đàn ông giống với Vạn thị.

Nếu còn có một người phụ nhân hơn bốn mươi tuổi có ân oán với Trang Đại Phúc nữa, vậy thì càng trùng hợp hơn.

Thiệu Thanh Viễn nhìn chằm chằm Trang Đại Phúc, tiếp tục hỏi người hàng xóm kia: “Trong số những người hàng xóm của ngươi, có người phụ nhân nào khoảng bốn mươi tuổi có quan hệ tương đối tốt với Vạn thị không?”

Thiệu Thanh Viễn hoài nghi, liệu có khả năng có một người phụ nhân như thế giúp đỡ Vạn thị và người bán hàng rong kia đạt được tâm nguyện hay không, cho nên mơi bị Trang Đại Phúc ghi hận.

Chỉ là hắn vừa dứt lời, Trang Đại Phúc bên kia đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu thì thấy Thiệu Thanh Viễn đang nhìn mình chằm chằm, hắn cả kinh, lập tức cúi đầu xuống.

Nhưng phản ứng này của hắn, ngược lại đã chứng thực suy đoán trong lòng Thiệu Thanh Viễn.

Xem ra, có thể thật sự đào sâu vấn đề này trên người Trang Đại Phúc.

Người hàng xóm kia suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Không có.”

Bình Luận (0)
Comment