Chương 1397: Cha con nhà họ Vạn
Thiệu Thanh Viễn vẫn nhìn chằm chằm Trang Đại Phúc như cũ.
“Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại xem.”
Người hàng xóm kia vẫn lắc đầu: “Vạn thị rất hiếm khi ra cửa, nàng ta chẳng mấy khi bày ra sắc mặt tốt với hàng xóm láng giềng chúng ta, cũng từng cãi nhau với rất nhiều người trong con ngõ nhỏ. Chúng ta không thấy ai hay qua lại với nàng ta cả, cho nên rất kinh ngạc không biết nàng ta thông đồng với người bán hàng rong kia như thế nào.”
“Vạn thị kia có thân cận với người nào không?”
Người hàng xóm cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao đại nhân lại cứ hỏi mấy chuyện liên quan đến Vạn thị thế nhỉ?
Nhưng hắn vẫn là thành thành thật thật trả lời: “Không thấy Vạn thị thân cận với ai cả. Ngày thường, cũng chỉ có nhà mẹ đẻ nàng mới đến đây. Có điều sau khi mẹ Vạn thị mất nửa năm trước, người nhà họ Vạn cũng ít tới.”
Mẹ của Vạn thị?
Thiệu Thanh Viễn đột nhiên gõ kinh đường mộc một cái, phân phó Doãn bộ đầu: “Truyền người nhà Vạn thị tới công đường.”
Mọi người khó hiểu, sao tự nhiên lại truyền người nhà họ Vạn? Đây là định tìm Vạn thị về ư?
Tuy Doãn bộ đầu không hiểu lắm, nhưng hắn vẫn mang theo hai bộ khoái đi ra ngoài.
Nhà họ Vạn ở cách đây không xa, chẳng bao lâu sau, Doãn bộ đầu đã dẫn theo cha Vạn và cậu em vợ Vạn đến.
Hai người họ cảm thấy rất bất an, không biết tại sao huyện lệnh mới tới lại muốn bắt bọn họ đến đây, cho đến khi nhìn thấy Trang Đại Phúc quỳ trong đại đường, bọn họ tức khắc cả kinh.
Chẳng lẽ Trang Đại Phúc đã tố cáo Vạn thị ư? Nhưng, nhưng có gì để kiện cáo đâu chứ? Bọn họ đâu biết gì chuyện của Vạn thị.
Nghĩ đến đây, cha Vạn lập tức hô to oan uổng: “Đại nhân, tiểu nhân không biết gì cả. Ta biết là nữ nhi ta đã mất tích, nhưng tiểu nhân thật sự không biết nàng đã đi đâu.”
“Trật tự.” Thiệu Văn quát lạnh: “Đại nhân sẽ tự hỏi, ngươi chỉ cần thành thật trả lời là được.”
“Vâng, vâng, đại nhân.”
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn hai người phía dưới một cái: “Bản quan hỏi các ngươi, ngày thường Vạn thị và Trang Đại Phúc ở chung như thế nào?”
Cha Vạn đáp: “Cũng khá tốt, có gì hai vợ chồng đền bàn bạc với nhau, tình cảm giữa bọn họ rất tốt.”
“Phải không? Vậy tại sao Vạn thị lại muốn chạy theo người khác?”
“Cái đó, đó là bởi vì tên bán hàng rong kia mồm miệng ngọt sớt, lừa nữ nhi ta bỏ trốn.”
Cha Vạn nuốt nuốt nước miếng, trả lời một cách vô cùng hợp lý.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn nhạy bén phát hiện cậu em vợ Vạn quỳ bên cạnh âm thầm bĩu môi, thậm chí lúc nhìn Trang Đại Phúc, trong ánh mắt còn mang theo tia phẫn hận.
Thiệu Thanh Viễn lập tức chuyển hướng sang hắn: “Vạn Trùng, ngươi nói đi, rốt cuộc quan hệ giữa tỷ tỷ ngươi và tỷ phu như thế nào?”
Vạn Trùng ngẩng đầu, có chút sợ hãi, muốn to miệng muốn nói chuyện, Vạn phụ ở bên cạnh trừng mắt lườm hắn một cái.
Thiệu Thanh Viễn gõ kinh đường mộc ‘bang’ một tiếng: “Thành thật trả lời, nếu để bản quan phát hiện ngươi có nửa câu nói dối, bản quan sẽ dùng đại hình nghiêm trị.”
Sắc mặt Vạn Trùng đại biến, vội vàng nói: “Không tốt, một chút cũng không tốt.”
Trang Đại Phúc và cha Vạn sợ hãi đồng thanh kêu lên: “Vạn Trùng.”
Vạn Trùng nói ra xong lập tức có chút hối hận, Thiệu Thanh Viễn đưa mắt ra hiệu cho Thiệu Văn, hắn lập tức đánh Trang Đại Phúc và Vạn phụ một bản tử: “Đại nhân thẩm án, ai cho phép các người lớn tiếng ồn ào ở đây? Còn dám cắt lời đại nhân, nhốt tất cả bọn họ vào đại lao.”
Trang Đại Phúc còn muốn nói gì đó, cha Vạn cũng bị dọa đến không dám lên tiếng, cuống quít cầu xin Thiệu Thanh Viễn tha mạng.
Thiệu Thanh Viễn không để ý tới ông ta, kêu Vạn Trùng tiếp tục nói.
Có một màn vừa rồi, Vạn Trùng cũng có chút sợ hãi, không dám giấu giếm, về cơ bản Thiệu Thanh Viễn hỏi cái gì, hắn liền trả lời cái đó.
“Tỷ tỷ của ta và Trang Đại Phúc căn bản là không giống với những đôi vợ chồng bình thường khác, tỷ tỷ của ta hận Trang Đại Phúc, sao có thể nguyện ý chung sống thật tốt với hắn ta.
Lời này vừa nói ra, người hàng xóm ở trên đại đường không khỏi kinh ngạc, hận ư? Tại sao lại hận?
Thiệu Thanh Viễn cũng hỏi: “Vì sao lại hận Trang Đại Phúc?”
Vạn Trùng hung hăng nói: “Tỷ tỷ của ta vốn chướng mắt Trang Đại Phúc, cả nhà chúng ta đều chướng mắt nhà bọn họ. Nhà họ Trang thì có cái gì tốt chứ? Muốn tiền không có tiền, muốn tướng mạo không có tướng mạo. Tuy rằng nhà chúng ta không phải giàu có gì, nhưng ít nhất cha mẹ ta vẫn khoẻ mạnh, cha ta cũng có một tay nghề tốt, tỷ tỷ của ta là người hiền lành lại có năng lực, có rất nhiều người tới cửa cầu hôn, dựa vào cái gì mà phải coi trọng nhà họ Trang?”
“Kết quả là tên Trang Đại Phúc chó mà này và mẹ hắn coi trọng nhà chúng ta, nhìn trúng tỷ tỷ của ta, cho nên bọn họ cố ý hủy hoại trong sạch của tỷ tỷ ta. Mẹ hắn lừa tỷ tỷ của ta về nhà để, để, để Trang Đại Phúc vũ nhục.”
“A……” Hiện trường xôn xao một mảnh, đặc biệt là hàng xóm của Trang Đại Phúc, không một ai nghĩ tới còn có loại chuyện như thế này. MAyy dich
Vạn Trùng càng nói càng trôi chảy: “Nhà chúng ta không có biện pháp nào, lúc ấy Trang lão nương uy hiếp tỷ ta, nếu không gả cho Trang Đại Phúc, bà ta sẽ đồn chuyện này khắp nơi, khiến tỷ tỷ của ta không còn mặt mũi làm người. Tỷ của ta không chịu nổi, đành phải gả cho Trang Đại Phúc. Nhưng cả ngày phải đối mặt với cặp mẹ con ghê tởm đó, đương nhiên tỷ tỷ của ta không vui rồi. Đặc biệt là cái tên súc sinh Trang Đại Phúc này, nhìn bề ngoài thì ra dáng con người, nhưng sau lưng lại đánh tỷ tỷ của ta, mấy đứa bé trong bụng tỷ tỷ ta đều bị hắn đánh chết.”
“Cái gì?” Người hàng xóm kia kinh hô: “Không, không phải là tỷ tỷ ngươi không thể sinh sao?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy sao, sao các ngươi, các ngươi không nói ra?”
Vạn Trùng hừ lạnh: “Sao lại không nói? Lần đầu tiên Trang Đại Phúc đánh tỷ tỷ, mẹ ta đã đứng ở trước cửa nhà nói rồi. Nhưng mấy người các ngươi nói thế nào? Các ngươi nói nữ nhân không nghe lời, nam nhân đánh nữ nhân là chuyện bình thường, con dâu nhà họ Lưu ở đầu ngõ bị đánh sảy thai còn không phải vẫn sống bình thường à? Có phải các người đã nói như vậy hay không? Các ngươi còn bảo chúng ta đừng quá kinh ngạc, còn nói Trang Đại Phúc là người thành thật, chắc là do tỷ tỷ phạm phải sai lầm lớn mới khiến cho hắn động thủ, nhất định là do tỷ tỷ của ta sai.”
“Kể từ lần đó, cuộc sống của tỷ tỷ ta lại càng không tốt, Trang Đại Phúc và Trang lão nương căn bản không coi tỷ tỷ ta là con người, ngay cả đứa bé cũng bị đánh rớt. Nếu không thể thay đổi kết quả, chúng ta chỉ có thể chấp nhận. Mẹ ta đành phải hai ba ngày lại đến nhà họ Trang một lần, tránh cho bọn họ quá phận. Cũng là ông trời có mắt, một năm trước Trang lão nương đã nhận quả báo chết rồi, ông trời có mắt ah.”
Những người có mặt ở đây không một ai lên tiếng, thật ra đối với rất nhiều người trong số họ mà nói, chuyện nam nhân đánh vợ và con gái là chuyện hết sức bình thường, đừng nói Vạn thị, mà ngay cả chính bản thân họ, ở trong nhà cũng sẽ đánh người hoặc là bị đánh.
Thời buổi này, nhà nào cũng như vậy, đúng thật là chả có gì đáng ngạc nhiên.
Chuyện làm cho bọn họ cảm thấy không thể tin tưởng chính là, người đánh người lại là Trang Đại Phúc. Người này đối xử với ai cũng rất tốt, cũng rất bảo vệ vợ, thế mà lại là người đánh mấy đứa nhỏ trong bụng Vạn thị sảy thai, hơn nữa mẹ con bọn họ còn dùng thủ đoạn bỉ ổi để ép Vạn thị thành thân với hắn.
Hai năm trước, không phải bọn họ không tò mò vì sao nhà họ Vạn có điều kiện tốt như vậy lại nhìn trúng nhà họ Trang chẳng có gia sản gì. Chẳng qua khi đó Trang lão nương nói, người nhà họ Vạn thấy con người Trang Đại Phúc tốt tính nên mới có thể gả nữ nhi tới. Bọn họ ngẫm lại thấy cũng đúng, tuy nhà họ Trang không có tiền của gì, nhưng ở bên ngoài danh tiếng xác thực không tồi.
Thiệu Thanh Viễn thấy Vạn Trùng nói đến kích động, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cho nên, chuyện Vạn thị bỏ trốn cùng người khác, cũng có sự giúp đỡ của ngươi?”