Chương 1398: Đều đáng chết
“Đúng vậy.” Vạn Trùng đáp theo bản năng.
Sau khi nói xong hắn lập tức có chút hối hận, nhưng việc đã đến nước này, những gì nên nói không nên nói đều đã nói cả rồi, cũng chẳng còn gì quan trọng nữa.
Hắn ngẩng đầu lên, cắn răng nói: “Phải, chính là ta giúp đỡ. Nửa năm trước mẹ ta qua đời, trước khi qua đời mẹ rất hối hận vì không thể giúp tỷ tỷ ta thoát khỏi hố lửa, bà tình nguyện để tỷ tỷ ta xuất gia làm ni cô, cũng tốt hơn là gả cho Trang Đại Phúc. Mẹ ta nói nếu có cơ hội, ta hãy giúp tỷ tỷ rời khỏi nhà họ Trang. Người bán hàng rong là một người tốt, hắn đối xử rất tốt với tỷ tỷ của ta, thay vì tiếp tục ở lại để Trang Đại Phúc tra tấn, còn không bằng rời khỏi huyện Tĩnh Bình, trời đất bao la, luôn có chỗ cho bọn họ dung thân.”
“A!!” Nghe xong Vạn Trùng nói, Trang Đại Phúc đột nhiên nổi giận nhào về phía hắn, trên trán nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ lên: “Hóa ra là ngươi giúp bọn chúng bỏ trốn, ngươi là tên súc sinh, đáng lẽ ta phải giết ngươi, người ta nên giết nhất chính là ngươi.”
Vạn Trùng khiếp sợMAyy dich, vội vàng xoay người tránh né, lập tức ngẩng đầu nói với Thiệu Thanh Viễn: “Đại nhân, ngài, ngài thấy rồi chứ, hắn ta căn bản không phải là người thành thật, ngươi xem hắn muốn giết ta.”
Thiệu Thanh Viễn cười lạnh một tiếng: “Ta xem hắn không chỉ muốn giết ngươi đâu.” Hắn gõ kinh đường mộc một cái: “Trang Đại Phúc, vừa rồi ngươi nói, người ngươi nên giết nhất chính là Vạn Trùng, vậy ngươi còn giết ai nữa?”
Trang Đại Phúc dường như không nghe thấy lời Thiệu Thanh Viễn nói, hắn vẫn giãy giụa muốn muốn xông đến chố Vạn Trùng, tiếc là hắn đã bị bắt lại, căn bản không thể động đậy.
Người hàng xóm và bá tánh xem nháo nhiệt ở bên ngoài đều bị Trang Đại Phúc dọa sợ rồi, từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy Trang Đại Phúc như vậy bao giờ.
Thiệu Thanh Viễn vẫy tay kêu Thiệu Võ đến, ghé vào tai hắn nói mấy câu, sau đó lại đưa mắt ra hiệu cho Thiệu Văn, hắn ta lập tức chặn Trang Đại Phúc lại.
Đúng lúc này Thiệu Võ ngồi xổm bên cạnh Vạn Trùng, nói thầm với hắn vài câu.
Vạn Trùng kinh ngạc nhìn hắn: “Cái này……”
“Ngươi cứ làm theo là được.”
Vạn Trùng vội vàng gật đầu, sau khi Thiệu Văn lui xuống, hắn vội vàng nuốt nuốt nước miếng, nổi giận mắng chửi Trang Đại Phúc: “Ngươi muốn giết ta? Đừng có nằm mơ? Ngươi là tên súc sinh ngay cả heo chó cũng không bằng. Mẹ ta nói, ngươi là thằng hèn, ở bên ngoài khom lưng cúi đầu với người ta, về nhà thì trút giận lên người vợ mình, loại người như ngươi không nên có vợ con. May mắn ngươi giết chết con của tỷ tỷ ta, nếu không để đứa bé đó đi theo ngươi nó nhất định không có ngày lành, nó cũng đang giúp tỷ tỷ ta, để tỷ ấy có thể rời đi không vướng bận. Mẹ ta còn nói, nếu tỷ tỷ của ta gặp được người nam nhân tốt, thì cứ trực tiếp rời đi cùng hắn. Người bán hàng rong kia là người tốt, nếu hắn gặp tỷ tỷ ta sớm hai năm, chắc chắn tỷ ấy đã được sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng bây giờ cũng chưa muộn, đây là trời cao an bài, ngươi căn bản là không xứng có một vợ tốt như tỷ tỷ ta. Mẹ ta nói, ngươi nên sống cô độc nốt quãng đời còn lại.”
“Mẹ ngươi mẹ ngươi mẹ ngươi? Mẹ ngươi mới đáng chết, bà ta khinh thường ta, bà ta mắng ta, ta phải giết bà ta, ta chặt bà ta thám tám khúc, chém 180 nhát trên người bà ta.” Trang Đại Phúc bị kích thích hai tròng mắt đỏ ngầu, la hét: “Mẹ ngươi chết rất thảm ngươi biết không? Bà ta van xin ta, ta còn khâu miệng của bà ta lại, ha ha ha, bà ta quỳ xuống van xin ta tha cho bà ta, ngươi không nhìn thấy dáng vẻ đó của bà ta đâu, quả thực quá hả lòng hả dạ.”
Người ở đây khiếp sợ nhìn hắn, những bá tánh khác vẫn không thể phản ứng lại. Đám người Doãn bộ đầu nghĩ ngay đến hai vụ án mạng trước đó, người phụ nhân bị sát hại kia trên người bị chém rất nhiều nhát đao, miệng cũng bị khâu lên.
Sau khi nghe mấy lời kia sắc mặt Vạn Trùng cũng thay đổi, hắn bị hình ánh Trang Đại Phúc miêu tả làm tức phát điên.
Thiệu Võ lại đưa mắt ra hiệu cho hắn: “Tiếp tục nói.”
Vạn Trùng có hơi sợ, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Hả lòng hả dạ cái gì, tỷ tỷ của ta bỏ theo người bán hàng rong rồi đó mới là hả lòng hả dạ. Ngươi không biết bây giờ cuộc sống của tỷ tỷ tốt thế nào đâu, người bán hàng rong đó thấy có món gì ngon đều mua cho tỷ ấy. Bọn họ rất nhanh sẽ có con thôi, ngay cả tên cũng đã nghĩ xong rồi, tương lai chờ con của bọn họ trưởng thành, ta sẽ dẫn nó đến cho ngươi xem, để ngươi biết cái gì gọi là tự tạo nghiệt thì không thể sống. Từ nay về sau ngươi sẽ không có con cái, sẽ không có ai dưỡng già lo ma chay cho loại người độc ác như ngươi.”
“A, ngươi câm miệng, tên bán hàng rong kia đã chết rồi. Hắn cũng là do ta giết, chính ta đã chặt đứt tay chân, cào nát mặt hắn ta, ta xem về sau hắn thông đồng với người ta như thế nào. Hắn không thể nào chăm sóc tỷ tỷ ngươi, bọn họ cũng sẽ không thể có con. Sau này ta sẽ đi tìm con tiện nhân Vạn thị kia, giết chêt ả ta rồi tất cả đều kết thúc.”
Trang Đại Phúc gào thét chói tai, nhưng mà những người có mặt ở đây đều bị lời hắn nói dọa cho phát sợ.
Thiệu Thanh Viễn gõ kinh đường mộc một phách: “Trang Đại Phúc, có phải ngươi chính là phủ phạm gây ra hai vụ án mạng xảy ra vài ngày trước đó đúng không? Người bán rong Vương Quang và phụ nhân Mạnh thị đều là do ngươi giết có phải không? Khi Vương Quang bị giết, mặt hắn cũng rạch nát, tay chân đứt đoạn, miệng Mạnh thị bị khâu lại, trên người bị chém mười mấy đao, giống y hệt những gì ngươi vừa mới nói.”
Người ở hiện trường mở to hai mắt nhìn, hung hăng hít một ngụm khí lạnh.
Hai vụ án mạng? Là, là Trang Đại Phúc làm? Vậy cũng quá kinh khủng rồi.
Người hàng xóm kia theo bản năng dịch sang bên cạnh, không dám cách hắn ta quá gần.
Trang Đại Phúc không có Vạn Trùng kích thích, đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn cuống quít lắc đầu phủ nhận: “Ta, ta không có, đại nhân ta bị oan.”
“Ngươi biết rõ ràng bệnh trạng của người chết như vậy, còn dám nói không phải do ngươi làm? Tốt lắm, Thiệu Văn, ngươi lập tức đưa người nhà Mạnh thị đến đây, hỏi thăm xem bọn họ có biết Trang Đại Phúc không. Doãn bộ đầu, ngươi dẫn người đến nhà Trang Đại Phúc điều tra, tìm dây thừng, hay vật dụng cắt gọt có thể hành hung không. Thiệu Song, ngươi đến miếu hoang ở xung quanh đó tìm xem nhân chứng nào thấy Trang Đại Phúc vào ngày gây án hay không. Thiệu Toàn, ngươi đến tiệm rèn hỏi thợ rèn một chút, con dao mà Trang Đại Phúc mang theo bên người mua hoặc đặt mua khi nào.”
“Vâng, đại nhân.”
Một loạt mệnh lệnh liên tiếp rơi xuống, bộ khoái ở đại sảnh lập tức bắt đầu hành động, lần lượt rời khỏi nha môn.
Trang Đại Phúc mở to hai mắt nhìn, những người khác lại càng im như ve sầu mùa đông.
Bọn họ cảm thấy, cảm thấy Trang Đại Phúc, có lẽ chính là hung thủ.
Thiệu Thanh Viễn tạm thời lui xuống, còn những người khác vẫn ở lại.
Vừa ra sau đại đường, hắn lập tức kéo Cố Vân Đông qua nhìn một vòng: “Nàng thật sự không bị thương chứ?”
“Không có, chàng còn không biết thân thủ của thiếp sao? Trang Đại Phúc muốn làm ta bị thương, đừng có nằm mơ.”
Thiệu Thanh Viễn thở hắt ra một hơi: “Không nghĩ tới lần này hắn theo dõi nàng, nhưng cũng bởi vậy mà lộ tẩy bản thân. Bây giờ đã có kẻ tình nghi, chỉ cần nhắm vào đó, ta nghĩ rất nhanh chúng ta sẽ lần ra manh mối.”
Hắn cũng không sai, một khi bắt đầu tiến hành điều tra xung quanh Trang Đại Phúc, chân tướng thật sự sẽ trồi lên mặt nước sớm thôi.
Lúc trước khi Trang Đại Phúc giết Vương Quang, có người từng thấy hắn ra khỏi cửa thành, sau khi Vương Quang bị hại người ta lại thấy hắn cõng một cái sọt trở về.
Mạnh thị bị giết hại ở một cái miếu hoang gần đó, cũng có người đã từng thấy Trang Đại Phúc.
Tiếp theo, bọn Doãn bộ đầu lục soát trong nhà Trang Đại Phúc đã tìm thấy hung khí giết người, còn cả quần áo hắn ta chưa kịp xử lý.
Trên quần áo có một vết rách do Vương Quang cào khi bị giết hại.