Chương 1399: Vận khí ta không tốt
Tất cả bằng chứng đều được bày ra rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, Trang Đại Phúc chính là hung thủ gây ra hai vụ án mạng.
Bá tánh có mặt ở hiện trường đều bị chấn kinh, đặc biệt là khi chứng cứ lần lượt được bày ra trước mặt bọn họ, biểu tình của tất cả mọi người đều là không thể tin nổi.
Nhất là những người thường ngày hay qua lại với Trang Đại Phúc, trong lòng dâng lên từng cơn khiếp sợ.
Thật ra Trang Đại Phúc muốn phủ nhận, nhưng hắn đã bắt đầu hoảng, lời nói bất nhất, không hợp logic, Thiệu Thanh Viễn kết tội hắn ngay tại chỗ.
Thấy chuyện không thể có đường xoay chuyển, Trang Đại Phúc bất ngờ mất khống chế phẫn nộ hét rống lên, trên mặt còn lộ ra biểu tình hung ác: “Ta giết bọn họ thì có gì sai? Một người già mà không đứng đắn, một đống tuổi rồi còn suốt ngày lải nhải khoe khoang khắp nơi, còn dám mắng chửi ta bị đội nón xanh, nói ta bị vợ bỏ trốn theo người ta là xứng đáng, giông y hệt bà già mẹ vợ ta. Ta khâu miệng bà ta lại, bắt bà ta câm miệng, ta xem xem bà ta còn nói xấu ta thế nào.”
“Còn có một tên tuổi còn trẻ không học giỏi, gặp ai cũng tươi cười đến đáng khinh, bán đồ thì cứ bán đồ đi, có cái gì buồn cười cơ chứ? Còn không phải là ỷ vào mình có một bộ da đẹp, đi dụ dỗ nữ nhân khắp nơi sao? Vợ của ta chính là bị loại người này lừa. Đáng lẽ không nên để bọn chúng tồn tại trên đời này, bọn chúng là lũ bại hoại, chính là súc sinh, chết không đáng tiếc. Đúng vậy, bọn họ nên chết hết đi, nhưng cũng không thể để bọn họ chết quá dễ dàng được, ta muốn tra tấn bọn họ, làm cho bọn họ đau đớn đến mức muốn mà không thể chết……”
Hắn càng nói càng điên cuồng, đại đường ngoài trừ hai bộ khoái đang ghìm hắn lại, những người khác đều theo bản năng lùi ra cách hắn thật xa. MAyy dich
Người hàng xóm của Trang Đại Phúc hãi hùng mặt trắng bệch, túm chặt góc áo để không hét lên.
Có bá tánh đứng ngoài cửa không nhìn nổi nữa, đặc biệt là người nhà Mạnh thị vẫn còn ở giữa đại đường.
Có người phẫn nộ mắng chửi ngay tại chỗ: “Ngươi chính là tên điên, đồ điên hết thuốc chữa. Mạnh thị mắng ngươi một câu thì ngươi phải giết người à, người bán hàng rong kia không thù không oán với ngươi căn bản là không quen biết, ngươi thấy hắn không vừa mắt cũng muốn giết người. Có phải chỉ cần chúng ta mặc quần áo không vừa ý ngươi cũng xứng đáng bị ngươi giết ư?”
“Đúng!” Trang Đại Phúc xoay đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn người đang nói chuyện: “Nếu ngươi mặc quần áo giống với vợ ta, ta sẽ giết ngươi, giết ngươi. Mấy người các ngươi ở sau lưng ta nói ra nói vào, các ngươi cũng chẳng phải thứ gì tốt. Nếu ta tìm được cơ hội, ta cũng dùng từng đao làm thịt một đám người các ngươi, ha ha ha ha.”
Mạnh thị và mẹ vợ hắn giống nhau thật khiến người ta chán ghét, cho nên bà ta đáng chết.
Vương Quang có gương mặt tươi cười chào đón người ta giống với tên bán hàng ròng bỏ trốn cùng Vạn thị, cho nên hắn phải rạch nát gương mặt hắn ta.
Mọi người đều phẫn hận trừng mắt nhìn Trang Đại Phúc: “Đồ đầu óc không bình thường, ngươi chính là tên súc sinh.”
Trang Đại Phúc còn đang cười, cười đến tự làm bản thân bị sặc, mới ho khan ngừng lại.
Hắn ta đảo mắt nhìn những người ngoài cửa, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Cố Vân Đông: “Đáng tiếc, thật đáng tiếc, không ngờ lại đụng phải kẻ khó chơi, vận khí không tốt. Đáng lẽ lúc ấy ta nên dùng gậy đánh ngươi ngất xỉu, như vậy ta còn có thể giết thêm một người nữa.”
Đồng Thủy Đào nghe thấy thế thì suýt chút nữa đã xông lên vặn đầu hắn ta, những người khác cũng lòng đầy căm phẫn.
Không nghĩ tới Thiệu Thanh Viễn lại cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi cho rằng, nguyên nhân thật sự là do vận khí ngươi không tốt à? Ngươi cảm chuyện hôm nay là ngoài ý muốn?”
Trang Đại Phúc ngẩn ra, những người khác cũng kinh ngạc: “Có ý gì?”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn làm vợ chồng đã nhiều năm, sự ăn ý giữa bọn họ không phải chỉ nói bằng miệng.
Thiệu Thanh Viễn vừa nói là cô đã hiểu.
Cho nên cô cực kỳ khinh thường nói: “Ngươi gặp được ta, thậm chí còn đưa ta thành mục tiêu để ra tay, căn bản không phải là ngoài ý muốn, là ta cố ý khiến cho ngươi chú ý.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Không sai, hôm qua bản quan và phu nhân nói chuyện về hai vụ án mạng trong thành. Phu nhân ta nghe thấy phương thức giết người tàn bạo và độc ác như thế thì vô cùng tức giận, cũng lo lắng sẽ còn những người khác tiếp tục bị giết hại một cách khó hiểu. Cho nên bản quan và phu nhân đã đến hiện trường vụ án điều tra manh mối suốt cả đêm, không ngờ chúng ta thật sự đã tìm ra manh mối. Chúng ta lập tức khoang vùng phạm vi lại, ngươi chỉ là một trong số những người bị hiềm nghi người mà thôi.”
Đương nhiên những chuyện này đều là giả, Thiệu Thanh Viễn chỉ cố tình tìm cái cớ mà thôi.
Trước đó Trang Đại Phúc nói Vân Đông câu dẫn mấy thư sinh ở thư phố trước mặt mọi người, tuy rằng Thiệu Thanh Viễn nói Trang Đại Phúc cố tình hắt nước bẩn lên người Vân Đông để dời sự chú ý của mọi người.
Nhưng sau khi việc này lắng xuống, nhất định sẽ có rất nhiều người chẳng cần quan tâm việc này có thật hay không, đều sẽ trở thành câu chuyện phiếm ướt át lan truyền khắp nơi.
Vân Đông đã từng nói với hắn, có một thuyết gọi là ‘người bị hại có tội’.
Nạn nhân bị hại, nhưng rất nhiều người cảm thấy nếu bản thân họ không có vấn đề thì sao lại bị người ta theo dõi? Tại sao những người khác không sao cả, chỉ có hắn bị hại?
Thậm chí Thiệu Thanh Viễn còn đoán được sau khi chuyện này kết thúc, mặc dù Trang Đại Phúc sẽ bị người đời chỉ tích nặng nề phê phán thương tích đầy mình, nhưng Mạnh thị và Vương Quang đã chết cũng sẽ bị người ta chỉ ra mặt trái mà thuyết giáo.
Quả nhiên, sau khi việc này trôi qua mấy ngày, trên khắp các quán trà, đường phó đã có lời giải thích mới.
Có người nói rằng Mạnh thị miệng tiện, một hai cứ phải trêu chọc Trang Đại Phúc làm cái gì. Kết quả thì tốt rồi? Làm Trang Đại Phúc nhớ tới mẹ vợ hắn, nên đã giết chết bà ta.
Cũng có nói Vương Quang không nên làm ăn buôn bán với nữ nhân, suốt ngày chui vào trong đám nữ nhân, ai mà biết được có phải hắn đang che giấu tâm tư gì hay không?
Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này.
Giờ này khắc này, Thiệu Thanh Viễn nhìn Trang Đại Phúc đang không thể tin nổi, cười nói: “Ngươi là một trong những người bị hiềm nghi, đương nhiên càng sớm chứng thực ngươi có phải là hung thủ hay không càng tốt. Cho nên hôm nay ta cố ý rời khỏi nha môn, dẫn bộ khoái đến hiện trường điều tra trước. Mặt khác, phu nhân ta đi dạo trên phố hai vòng, sau đó thì thấy ngươi. Phu nhân ta ghét cay ghét đắng hung thủ, cơ hội lúc ấy khó được, cho nên nàng cố ý làm cho ngươi chú ý. Kết quả, một chiêu này đã dụ rắn ra khỏi hang, thật đúng là đã dẫn được con rắn độc là ngươi tới.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Cũng may mắn là đã dụ được ngươi xuất đầu, bằng không sẽ không biết được tiếp theo ai sẽ bị giết.”
Những người có mặt ở đây bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, ta nói sao lại trùng hợp như thế, Trang Đại Phúc thế mà lại muốn hãm hại huyện lệnh phu nhân.”
“Thiệu đại nhân và phu nhân thật sự là một lòng vì dân, bây giờ đã bắt được hung thủ, rốt cuộc chúng ta cũng có thể yên tâm ngủ ngon rồi.”
“Còn không phải vậy à? Khoảng thời gian này ta còn chẳng giám ngủ. Nhà chúng ta cách cái miếu hoang kia không xa, ngay cả ban ngày ta cũng không ra cửa một mình, bây giờ thì yên tâm rồi.”
Thiệu Thanh Viễn gõ kinh đường mộc một cái: “Trang Đại Phúc, ngươi vì ham muốn cá nhân mà sát hại liên tiếp hai người, thủ đoạn tàn nhẫn ảnh hưởng ác liệt. Bât giờ chứng cứ vô cùng xác thực tội không thể tha, sư gia, bắt hắn ký tên.”
Tiết Vinh cung kính lên tiếng, viết xong tội trạng đặt ở trước mặt Trang Đại Phúc, đè chặt hắn ta ấn dấu vân tay xuống.
Thiệu Thanh Viễn: “Doãn bộ đầu, dẫn người đi, giải vào đại lao, chờ xử trí.”