Chương 1400: Thiệu Thanh Viễn lần đầu ra tay oanh oanh liệt liệt
Trang Đại Phúc bị áp đi xuống, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rất nhiều người nhà Mạnh thị ở trong thôn nghe được tin tức, thấy hung thủ đã bị bắt, chân tướng được phơi bày, cuối cùng có người không kiềm chế được bật khóc nức nở.
Thiệu Thanh Viễn cũng không ngăn cản, làm cho bọn họ phát tiết cảm xúc, hắn gõ kinh đường mộc sau đó lui ra sau đại đường đi thẳng đến hậu viện nha môn.
Không bao lâu sau, huyện nha đưa ra hai bố cáo, dán ở bảng thông báo, công bố chuyện của Trang Đại Phúc cho bàn dân thiên hạ.
Gần như tất cả bá tánh ở huyện thành đều đã biết chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn, đầu đường cuối ngõ đâu đâu cũng thấy bàn tán chuyện này.
Đại số người dân đều cảm ơn Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, có người hô to Thiệu đại nhân anh minh, vừa mới tới huyện Tĩnh Bình chưa bao lâu đã bắt được một tên hung thủ tội ác tày trời như vậy, khiến cho tất cả bọn họ cảm thấy yên tâm.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy thật đáng tiếc khi huyện nha mất đi một người luôn suy nghĩ cho người dân là Từ đại nhân, nhưng ngẫm lại, vị Thiệu đại nhân mới tới này cũng sẽ là một vị quan tốt vì dân trừ hại.
Tóm lại, Thiệu Thanh Viễn đã thắp lên một ngọn lửa, thiêu cháy vang dội, khiến tất cả mọi người đều biết đến mình.
Có điều, bởi vì trong lúc thẩm án hắn nói việc này cũng có một phần công lao của Cố Vân Đông, cho nên ngày sau đó, tất cả mọi người cũng nhìn Cố Vân Đông với ánh mắt sùng bái, hai mà như một.
Tuy rằng đám người Doãn bộ đầu vốn chỉ nghe lệnh làm việc, nhưng tóm lại trong lòng vẫn không thoải mái.
Sau việc này, một đám người đồng loạt quay xe bắt đầu ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Nói như thế nào nhỉ? Là đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Đặc biệt là lúc lên phố có không ít bá tánh đến cảm tạ bọn họ, việc này làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng tự hào.
Dù sao, Trang Đại Phúc chính là do người trong nha môn bọn họ bắt được.
Bây giờ bọn họ cực kỳ nghênh ngang đắc ý, muốn tiếp tục cùng Thiệu đại nhân ‘kiến công lập nghiệp’.
Nhưng sau sự kiện Trang Đại Phúc, Thiệu Thanh Viễn lại trở nên vô cùng yên lặng. Hắn tiếp tục đọc từng bộ hồ sơ ở trong phòng làm việc.
Trái lại ngay ngày thứ hai Cố Vân Đông đã làm xong hết những chướng ngại vật ở thao trường luyện võ, cô lập tức tập trung tất cả mọi người lại.
“Rất cứng cáp.” Cố Vân Đông kiểm tra lại một lần nữa, cảm thấy rất hài lòng với tay nghề của đám người Mao Dũng.
Mao Dũng nở nụ cười đầy thỏa mãn, thật ra mấy chướng ngại vật này không khó, khó là khó ở chỗ mấy cái cọc, nếu đóng nông quá, mấy thứ này rất dễ bị lật ngược.
Những chướng ngại vật này mất hai ngày mới có thể hoàn thành, bọn họ nhân lực nhiều, cộng thêm Cố Vân Đông cần gấp, nên làm rất nhanh đã xong.
Lúc này tất cả mọi người đều vây quanh ở thao trường luyện võ xem chướng ngại vật. Tất nhiên là đám Doãn bộ đầu đã nhìn thấy những thứ này từ sớm, bởi vì sáng nào bọn họ cũng phải chạy bộ vòng quanh ngoài nha môn, còn phải đến chỗ cọc mai hoa luyện tập thể lực, và bắn tên.
Lúc mấy người Mao Dũng vừa bắt đầu khởi công Doãn bộ đầu đã đến gần dò hỏi rồi.
Mao Dũng không nói năng gì, chỉ tỏ vẻ bản thân cũng không hiểu lắm.
Bây giờ muốn để lộ bộ mặt thật rồi à?
Thiệu Thanh Viễn không biết đã ra ngoài từ khi nào, lặng lẽ đứng phía sau Cố Vân Đông quan sát mấy thứ kia, hắn nhướng mày tò mò hỏi: “Mấy thứ này dùng thế nào?”
“Lát nữa chàng sẽ biết.” Cố Vân Đông giương khóe miệng nói với Đồng Thủy Đào: “Nào, muội tới biểu diễn cho mọi người xem thử đi.”
“Vâng, tiểu thư.” Đồng Thủy Đào vốn đã nóng lòng muốn thử từ lâu, nghe xong lời này hai mắt nàng lại càng tỏa sáng lấp lạnh, xoa tay hầm hè chuẩn bị tiến lên.
Hôm nay nàng mặc một thân kỵ trang tay áo bó, nhìn đơn giản lại thoải mái, đi đường cũng nhanh nhẹn, cực kỳ thích hợp thích hợp vận động.
Đồng Thủy Đào lui ra phía sau vài bước, làm tư thế chuẩn bị chạy bộ, trong đầu thầm đếm đến ba, rồi lao nhanh về phía trước.
Nhún chân một cái, nàng lập tức bật nhảy lên bức tường chướng ngại vật thứ nhất, tiếp đó lộn người xuống đầy linh hoạt.
Chặng thứ hai là là một cây cầu độc mộc, đi lại có chút tròng trành, Đồng Thủy Đào lập tức thả chậm tốc độ lại.
Chặng thứ ba là chiến hào, còn có những chướng ngại vật như lưới cọc thấp, vượt cọc, thang mây chờ ở phía sau.
Cố Vân Đông thiết kế tổng cộng tám chướng ngại vật, cả đi cả về phải vượt qua mười sáu cái.
Tuy nói là huấn luyện 400 mét, nhưng điều kiện có hạn, mặc dù thao trường luyện võ của huyện rất lớn, nhưng không đến mức có một khu đất trống bao hết một vòng 400 mét.
Sau khi Đồng Thủy Đào chạy qua hết chướng ngại vật, nàng lại vòng vòng qua một cây cọc, rồi lại lặp lại như vừa rồi một lần nữa.
Mặc dù thường ngày nàng hay nhảy nhót lung tung tinh lực dư thừa, nhưng chạy một hồi như vậy cũng làm hô hấp nàng bắt đầu không đều.
Nhưng cho dù là như thế thì vẫn khiến nàng rất hưng phấn.
“Tiểu thư, về sau mỗi ngày muội đều đến đây chạy một vòng.” Chạy vòng quanh huyện nha thì có lợi ích gì? Chơi cái này mới vui. MAyy dich
Cố Vân Đông gật đầu: “Tùy ngươi.”
Cô vừa dứt lời, đám người Thiệu Văn ở bên kia lập tức nói theo: “Phu nhân, chúng ta có thể thử hay không?”
“Đương nhiên có thể.”
Thiệu Văn vội vàng sửa sang lại quần áo, lui ra phía sau vài bước bắt đầu lao nhanh về phía trước.
Dù sao hắn cũng linh loạt hơn Đồng Thủy Đào, thời gian quay trở lại cũng ngắn hơn một chút.
Hắn chạy một vòng trở về xong, ba người Thiệu Võ cũng người nối tiếp nhau xông lên đi.
Khi mọi người quay lại, trên mặt ai nấy đều đầy phấn khích. Sự nhiệt tình dâng cao, dẫn tới đám người Doãn bộ đầu cũng nóng lòng muốn thử.
“Đại nhân, phu nhân, chúng ta……”
“Lên đi, các ngươi cũng thử xem.” Cố Vân Đông cười tủm tỉm nói: “Từ nay về sau, đây cũng là hạng mục huấn luyện của các ngươi.”
Không biết tại sao mà nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Vân Đông, đám bộ khoái vốn còn đang hưng phấn bỗng nhiên rùng mình một cái.
Doãn bộ đầu là người có mắt nhìn, hắn lập tức đẩy người bộ khoái phía sau ra nói: “Ngươi đi trước đi.”
Người bộ khoái kia còn chưa hiểu gì, tức khắc kích động gật đầu, nhanh chóng vững vàng lùi lại phía, còn phủi tay hai cái, sau đó bắt đầu chạy về phía trước.
Bức tường ở chặng thứ nhất, hắn trèo, trèo, trèo mấy lần, nhưng đều không thể trèo lên nổi……
Tất cả những bộ khoái có mặt ở đây đều hết sức kinh ngạc, không phải…… Vừa rồi mấy người Đồng Thủy Đào Thiệu Văn leo lên rất dễ à? Sao mà hắn trèo mãi không được thế?
Một tên bộ khoái khác tiến lên muốn kéo tên bộ khoái vẫn đang cô gắng muốn trèo lên tường, nhưng hiển nhiên hắn càng ngày càng mất sức đành phải để người kéo lại.
“Ngươi đi nghỉ ngơi một chút, để ta tới.”
Hắn lại lùi xa hơn tên lúc trước mấy bước, mạnh mẽ nhảy vọt lên, thật may người này đã nhảy được lên tường.
Tên bộ khoái kia mặt mày vui vẻ, cuối cùng nhảy qua tường.
Nhưng sau đó, hắn đã trượt ngã ở chỗ cây cầu độc mộc.
Đám bộ khoái phía sau không tin mấy thứ tà ma này, từng bước từng bước xếp hàng xông lên.
Nhưng cho dù đã có chuẩn bị, bọn họ vẫn thất bại ở nửa đường, hoặc là không thể vượt qua được chặng đầu tiên.
Hoặc là lật úp ở chỗ cây cầu độc mộc, hoặc là không bò nổi dưới chiến hào, thất bại nhiều nhất chính là ở chỗ thang mây.
Cánh tay của một đám bọn họ đều mỏi nhừ, đặc biệt là phía trước còn bị tiêu phí không ít sức lực, chẳng bao lâu đã ngã xuống.
Cuối cùng, rốt cuộc cũng đến lượt Doãn bộ đầu.
Phía trước hắn, không có một người nào có thể về đến đích.
Doãn bộ đầu nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, lúc này thật sự có ý định muốn rút lui.
Nhưng những bộ khoái đều chạy hết, chỉ có một mình hắn đào binh, vậy từ nay về sau hắn còn làm thủ lĩnh thế nào được nữa? Cứ dứt khoát về nhà làm ruộng cho rồi.