Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1401 - Chương 1401. Cố Vân Đông Là Quỷ À?

Chương 1401. Cố Vân Đông là quỷ à? Chương 1401. Cố Vân Đông là quỷ à?

Chương 1401: Cố Vân Đông là quỷ à?

Doãn bộ đầu hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Dù sao hắn cũng là lão đại, thể lực hay võ lực đều phải tốt hơn những người khác, cho nên hắn thật sự vượt qua được phía trước.

Hắn vất vả cố gắng hết sức cuối cùng cũng vượt qua được toàn bộ tám chướng ngại vật.

Mấy tên bộ khoái khác kích động vỗ tay: “Lão đại, làm tốt lắm.”

“Lão đại, huynh vòng qua cái cọc kia trở lại là có thể thắng.”

Thắng cái rắm.

Doãn bộ đầu hận không thể đi lên bịt miệng bọn họ lại, mới chạy một lượt thôi lão đại của bọn họ đã mệt muốn đứt hơi rồi, còn chạy về nữa thì hắn mệt chết mất.

Nhưng vừa rồi mấy người Thiệu Văn đều chạy hết một vòng, hắn không thể chỉ chạy một nửa được nhỉ?

Được rồi, ít nhất thành tích của hắn đã là tốt nhất trong đám bọn họ rồi, cho dù lượt về thất bại, thì cũng không đến mức quá mất mặt.

Doãn bộ đầu thở ra một hơi, vòng qua cây cọc, rồi bắt đầu chạy trở về.

Lần này đối với hắn càng khó khăn hơn, gần như là cứ chạy một lúc lại dừng lại, mồ hôi trên người hắn chảy đầm đìa, làm mờ hai mắt.

Cuối cùng cũng không biết lấy ý chí và sức mạnh từ đâu mà Doãn bộ đầu vẫn có thể cắn răng đi tới chặng cuối cùng, nhảy qua bức tường, ngã thẳng xuống đất.

Cũng may là những tên bộ khoái khác phản ứng nhanh, vội vàng đỡ lấy người.

Thiệu Thanh Viễn đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Không tồi.”

Hai mắt Doãn bộ đầu sáng lên, nhưng mà ngay sau đó, hắn lại nghe thấy giọng nói đầy tiếc nuối của Cố Vân Đông: “Đáng tiếc, mất quá nhiều thời gian.”

Ngài là quỷ sao? Nếu không ngài tới thử xem? Nói thì dễ hơn làm đấy.

Cố Vân Đông coi như không thấy ánh mắt của bọn họ, cô lấy ra mấy đồ vật từ phía sau.

Mọi người sửng sốt, nhìn đồ đạc được đặt trên bậc thềm: “Đây là……”

“Đồng hồ cát.” Cố Vân Đông nói: “Doãn bộ đầu vừa bắt đầu chạy là ta để nó ở đây rồi, các ngươi nhìn xem, rơi nhiều cát thế này, mất quá nhiều thời gian, chưa đạt tiêu chuẩn.”

Cô nói xong, lại chỉ vào cái đồng hồ cát nhỏ nhất ở bên cạnh: “Nhìn thấy cái này không? Từ nay về sau các ngươi phải huấn luyện nhiều hơn, cố gắng hoàn thành xong trước khi cái đồng hồ này rơi hết cát. Lấy đây làm quy chuẩn, hoàn thành được thì xem như đạt tiêu chuẩn.”

Mọi người: “……”

Quả nhiên ngài là ma quỷ mà, đây là chuyện mà con người có thể làm à? Ngài có biết là có vài chặng rất khó hay không?

Cố Vân Đông biết, cho nên cô mới đặt ra tiêu chuẩn này.

“Ở đây có tổng cộng bốn cái đồng hồ cát, từ lớn đến nhỏ, về sau khi luyện tập các ngươi tự mình nhìn xem là có thể biết bản thân có tiến bộ hay không.”

Lời cô nói vô cùng thấm thía: “Nỗ lực, không được buông bỏ.”

Cố Vân Đông nói xong, quay sang bảo Đồng Thủy Đào: “Chúng ta đi thôi, ta muốn đi xem mảnh đất phía sau. Lúc trước Hồng chủ bộ nói rằng có một nơi rất phù hợp với yêu cầu của ta, đúng lúc chúng ta qua đó xem thử.”

Cô dẫn theo Đồng Thủy Đào tiêu sái rời đi, Thiệu Thanh Viễn quét mắt một vòng nhìn mọi người, sau đó tiếp tục trở về làm việc của mình.

Những người khác cũng lục đục rời đi, ngay cả đám người Mao Dũng vừa rồi đứng ở đây xem náo nhiệt cũng đồng tình nhìn bọn Doãn bộ đầu, rồi vội vàng chạy đi làm việc.

Mấy tên bộ khoái ở lại đờ đẫn nhìn chằm chằm vào mấy cái đồng hồ cát.

Một lúc lâu sau, mới có người nhỏ giọng nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao tất cả mọi chuyện trong nhà đại nhân đều do phu nhân làm chủ rồi.”

Ma quỷ cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Những người khác đồng cảm gật gật đầu.

Cố Vân Đông hắt xì một cái, cũng biết mấy tên bộ khoái kia nhất định không phục, nhưng không sao cả, lúc này cô đã ngồi trên xe ngựa, chuẩn bị ra khỏi thành.

Trên xe ngựa chỉ có hai người Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào, họ ăn mặc cũng không bắt mắt lắm. Sau khi ra khỏi thành, bọn họ đi thẳng đến một nơi gọi là thôn Đại Khê.

Đồng Thủy Đào vừa đánh xe ngựa, vừa nghi hoặc hỏi: “Thôn Đại Khê? Hình như muội đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.”

“Chính là thôn nhà Vương Quang, nạn nhân trong vụ án mạng hai ngày trước.” Cố Vân Đông nghĩ đến hai người vô tội phải gánh chịu tai họa tai bay vạ gió, cũng nhịn không được lắc đầu.

Trang Đại Phúc kia chính là tên điên, thế mà còn có một số người nói hắn bởi vì bị chuyện Vạn thị bỏ trốn cùng người khác kích thích nên mới biến thành như vậy. Mấy lời đó đều là đánh rắm, lúc Vạn thị vẫn ở đó chẳng nhẽ hắn không phải đồ điên à?

Vương Quang ở thôn Đại Khê, cách huyện thành khoảng chừng 30 km, nói gần không gần, nói xa cũng không xa. Nhưng nghe Hồng chủ bộ nói thôn đó có một con suối trong vắt, nước suối chảy từ trên núi xuống, rất ngọt.

Ban đầu Hồng chủ bộ cũng không nhớ tới cái thôn này, bởi vì trong hồ sơ vụ án nhắc tới thôn Đại Khê, làm hắn chợt lóe lên trong đầu, bắt đầu nhớ lại.

Lúc ấy hắn buột miệng nói ra, Cố Vân Đông ghi nhớ trước, bây giờ có thời gian rảnh, cô đương nhiên muốn tới đó thăm dò một chút, xem có thích hợp mở xưởng không.

Nghe Hồng chủ bộ nói, cái tên thôn Đại Khê cũng được đặt theo con suối đó.

Hơn nữa cũng không biết có phải nhờ con suối này hay không, mà thôn đó khoan được ba bốn cái giếng, nước ở giếng ngọt hơn các nơi khác rất nhiều.

Có điều thôn Đại Khê ở vị trí khá hẻo lánh, thôn cũng tương đối nghèo.

Cố Vân Đông không để bụng mấy chuyện này, tương lai nếu nhà xưởng có thể kiếm tiền, lấy ra một phần tiền tu sửa đường là được, giống như thôn Vĩnh Phúc vậy.

Trong lúc suy tư, xe ngựa đã đến thôn Đại Khê.

Hai người Cố Vân Đông bước từ trên xe xuống, đập vào mắt đầu tiên chính là dòng suối kia. Đừng từ xa đã thấy dòng suối trong đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng những tảng đá ở dưới đáy.

Đồng Thủy Đào rảo bước đi về phía trước, đôi tay chụm lại múc một ít nước, trực tiếp uống một ngụm.

Cố Vân Đông: “……”

“Tiểu thư, nước ở đây thật sự rất ngọt.”

Cố Vân Đông gật đầu, ngẩng đầu nhìn dòng suối phía trước, nước suối quả thật là chảy từ trên núi xuống.

Cô nhấc váy lên, kéo Đồng Thủy Đào đứng dậy: “Đi, chúng ta lên núi xem thử.”

Cố Vân Đông vừa đi về phía ngọn núi, vừa quan sát xung quanh.

Lúc đi gần đến chân núi, cô bỗng nhiên khựng lại: “Chỗ này thế mà vẫn còn một mảnh đất hoang rộng như vậy.” Hơn nữa diện tích còn không nhỏ.

Theo lý thuyết, mảnh đất này cách con suối không xa, vị trí địa lý chiếm ưu thế vượt trội, sao lại bị bỏ hoang nhỉ?

Cố Vân Đông sờ sờ cằm, nếu có thể mua lại mảnh đất này để xây dựng nhà xưởng thì thật là một kế hoạch tuyệt vời.

Cô ghi nhớ nơi này, rồi lại tiếp tục đi lên trên núi.

Đoạn đường này bọn họ đi đi rất xa, còn đi sâu vào bên trong núi.

Cố Vân Đông ngừng lại, tập trung lắng nghe một lát, phát hiện phía trước có tiếng vang rất lớn. Đồng Thủy Đào nhướn mày lên: “Tiểu thư, hình như phía trước có thác nước, chắc là nước suối kia chảy xuống từ cái thác này.”

Cố Vân Đông gật đầu: “Chắc là vậy.” Suy nghĩ một lát, cô vẫn đi vào sâu thêm một đoạn.

Quả nhiên, tiếng nước chảy vang lên càng lúc càng lớn, cái thác phía trước vô cùng lớn, dưới thác nước là một cái hồ sâu, dòng suối của thôn Đại Khê chảy xuống từ cái hồ này.

Cố Vân Đông men theo cái hồ đi dạo non nửa vòng, lúc này mới cảm thấy hài lòng quay về.

Bình Luận (0)
Comment