Chương 1402: Ta không phải người xấu đâu.
Cố Vân Đông quyết định, nếu có thể giành được mảnh đất hoang này, cô sẽ xây dựng một nhà xưởng thật lớn ở thôn Đại Khê.
Hạ quyết tâm xong, bước chân đi xuống núi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng hai người vừa đi được nửa đường, bên tai đột nhiên vang lên tiếng khóc thút thít.
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào nhìn nhau, tiếng khóc phảng phất như được gió thổi đến, đứt quãng, cách đây một chút.
“Có phải có người lên núi bị rớt xuống bẫy của thợ săn không?” Đồng Thủy Đào nhỏ giọng hỏi.
Cố Vân Đông thoáng suy nghĩ, sau đó đi đến chỗ phát ra giọng nói: “Qua đó xem thử đi.”
Hai người một trước một sau băng qua đường núi gập ghềnh, tiếng khóc theo từng cơn gió thổi đến cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Chẳng bao lâu sau, Cố Vân Đông nhìn thấy người nữ tử trẻ tuổi đang quỳ gối trước một cái cây, trước mặt nàng đặt một cái chậu than và hoa quả cúng bái.
Nàng vừa khóc vừa đốt vàng mã, thỉnh thoảng còn nói chuyện đầy bi thương.
Cố Vân Đông rất nhanh đã nghe thấy một cái tên quen thuộc.
“Vương Quang, chàng ở dưới đó phải sống thật tốt đó, ta đốt cho chàng nhiều tiền giấy một chút, chàng có tiền thì mua nhiều đồ ăn ngon vào, đừng để bị đói bị lạnh. Huyện lệnh mới tới là người tốt, ngài ấy tìm ra tên hung thủ đáng chém ngàn đao kia rồi, chàng chết oan uổng quá…… Ô ô……”
Đồng Thủy Đào nhìn về tiểu thư nhà mình, Cố Vân Đông vốn cũng không định quấy rầy nàng, cũng không có ý định nghe nàng nói chuyện. Nhưng nơi này cây cối rậm rạp, gió cũng lớn, đốt vàng mã ở chỗ này rất dễ gây ra hỏa hoạn làm cháy rừng, đến lúc đó sẽ trở thành đại họa.
Ngẫm nghĩ, cô tiến lên hai bước, đi ra phía sau nàng ta.
Người nữ tử kia đang đắm chìm trong nỗi thống khổ của bản thân nên không nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, tiếp tục đốt thêm hai tờ tiền giấy: “Chàng cứ an tâm đi, tên Trang Đại Phúc kia chắc chắn sẽ không được chết tử tế. Ngày hắn bị xử trảm, ta nhất định sẽ đến chợ bán thức ăn tận mắt nhìn đầu hắn rơi xuống đất, sau đó sẽ lại đến an ủi linh hồn chàng. Còn cả muội muội chàng…… Ta cũng sẽ hỏi thăm giúp chàng, tương lai nếu tìm thấy người, ta sẽ dẫn nàng ấy tới thăm chàng, để chàng có thể yên tâm. Đời này…… Đời này ta và chàng không có duyên kết làm vợ chồng, kiếp sau chàng nhất định phải chờ ta, biết không?”
Cố Vân Đông ngẩn ra, buột miệng hỏi: “Không phải Vương Quang là cô nhi sao? Hắn còn có muội muội à?”
Nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau, nữ tử cả kinh, cuống quít đứng dậy, trực tiếp làm đổ chậu than ở dưới chân.
Tiền giấy trong chậu than vẫn đang cháy hồng rực rớt xuống mặt đất làm Đồng Thủy Đào sợ tới mức vội vàng bước đến dẫm mấy cái, thấy tia lửa đã được dập tắt hoàn toàn nàng mới yên tâm.
“Cô nương, sao ngươi lại đốt vàng mã ở đây? Ngươi làm như vậy rất nguy hiểm, ngộ nhỡ bị bén lửa thì làm sao bây giờ?” Đồng Thủy Đào lẳng lặng nói một câu.
Hai mắt cô nương kia đỏ ửng, nghe vậy vội vàng xoa mặt, hỏi: “Các ngươi là ai? Các ngươi, các ngươi nghe được những gì rồi?”
“Vương Quang có muội muội?” Cố Vân Đông lại hỏi một câu.
Cô nương kia ánh mắt thoáng mơ hồ, sau đó xoay người bỏ đi.
Cố Vân Đông vẫy tay: “Ta không phải người xấu đâu.”
Cô nương kia đi càng nhanh hơn, Cố Vân Đông day day trán, lúc ngẩng đầu lên thấy một con rắn đang cuộn mình trên cây, phun lưỡi trườn về phía cô nương kia.
Sắc mặt Cố Vân Đông khẽ biến, cô nhấc chiếc nỏ buộc trên cổ tay lên, bất ngờ bắn về phía con rắn.
“Phụt” một tiếng, cô nương kia mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào con rắn độc đang vặn vẹo trên mặt đất, sợ tới mức lùi lại vài bước, ngã ngồi xuống đất.
May mắn Đồng Thủy Đào đã nhanh chóng bước đến, đỡ lấy người.
Đôi môi cô nương kia run nhè nhẹ, nhỏ giọng lên tiếng: “Cảm, cảm ơn.”
Cố Vân Đông nhặt chậu than trên mặt đất lên, sau khi xác định đã an toàn không có tai họa ngầm, lúc này cô mới đi đến chỗ bọn họ.
Cô nghiêm mặt nói: “Chúng ta thật sự không phải là người xấu.”
Cô nương kia vẫn chưa hoàn hồn lại, chật vậy đứng thẳng người dậy, có chút ngượng ngùng nói: “Ta, ta biết.” Nếu bọn họ là người xấu thì đã không cứu nàng.
“Đi thôi, đúng lúc chúng ta cũng muốn xuống núi, ta đưa ngươi xuống, miễn cho ngươi lại gặp phải rắn độc độc trùng gì đó.”
Vị trí này ở khá sâu trong núi, bình thường phụ nhân ở thôn dưới chân núi sẽ không đi vào tận đây. Nếu muốn hái rau dại và nấm họ chỉ hái ở phía ngoài, chỉ có thợ săn mới đi vào sâu bên trong.
Chẳng may có ai rơi vào bẫy rập hoặc là bị thương ở đây, chưa chắc đã được phát hiện kịp thời.
Cô nương gật gật đầu, nhanh chóng rảo bước đuổi theo.
Cố Vân Đông không hỏi lại nàng về chuyện muội muội của Vương Quang, ngược lại vị cô nương kia sau khi đi được một đoạn thì thấp giọng nói: “Đúng là Vương Quang có một người muội muội, chỉ là 5 năm trước, con bé đã mất tích. Nghe người ta nói, có thể là bị bọn buôn người bắt đi rồi.”
Cố Vân Đông kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng, cô nương kia thở dài một hơi: “Đây cũng chẳng phải bí mật gì, người ở thôn Đại Khê đều biết chuyện này, ngươi cứ hỏi bừa một người là biết.”
Cố Vân Đông gật đầu.
Cảm xúc của cô nương kia chợt trùng xuống, tiếp tục nói: “Số Vương Quang không tốt, cha mẹ mất từ khi còn nhỏ, chàng ấy và muội muội sống nương tựa lẫn nhau. Hai người bọn họ đều là ăn cơm trăm họ mà lớn, người dân trong thôn Đại Khê đối xử với bọn họ khá tốt, hai người bọn họ cũng là người hiểu chuyện, thường xuyên giúp đỡ mọi người làm việc bằng mọi cách có thể. Vốn đang rất tốt, hai huynh muội đều đã trưởng thành, Vương Quang cũng có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống người nhà, ai mà ngờ mới yên ổn được hai năm, muội muội chàng ấy Vương Thải lại đột nhiên mất tích.”
“Ban đầu nhà họ Vương thuê mấy mẫu đất trong thôn để làm ruộng, từ sau khi Vương Thải mất tích, Vương Quang mới bắt đầu đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng rong. Gần đây hắn muốn kiếm nhiều tiền hơn để tìm kiếm tung tích của Vương Thải, thứ hai cũng là muốn mượn cơ hội để đi khắp nơi hỏi thăm xem có manh mối gì không. Cái tên Trang Đại Phúc đáng chém ngàn dao kia còn nói cái gì mà Vương Quang phẩm tính không tốt, làm ăn buôn bán với nữ nhân. Hắn nào biết được nỗi khổ của Vương Quang chứ? Còn, còn dùng thủ đoạn ác độc như vậy để giết chàng, ô ô. Đến tận khi sắp chết chàng ấy cũng không thể gặp lại Vương Thải, sau này tìm được con bé rồi, Vương Thải mà biết huynh trưởng mình chết thảm như vậy thì sao có thể tiếp nhận được. Hu hu……”
Yết hầu Cố Vân Đông cũng thoáng nghẹn lại, cô rút tử trong tay áo một cái khăn tay ra đưa cho nàng.
Đồng Thủy Đào ở bên cạnh cũng bắt đầu gạt lệ: “Cái tên Trang Đại Phúc kia nên bị thiên đao vạn quả.”
“Đúng vậy.” Hai người chung nỗi căm thù kêu lên.
Cố Vân Đông thấy thế, chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Tạ Chi.”
“Ngươi…… Và Vương Quang có quan hệ gì?”
Cô nương kia vừa nghe thấy câu hỏi, lập tức nghĩ các nàng hẳn vẫn chưa nghe thấy những lời mình nói ban nãy, mà kể cả họ có nghe thấy cũng không có gì phải che giấu.
Hơn nữa có một vài lời nàng thật sự đã nghẹn lâu lắm rồi, rất muốn tìm một người nào đó để trút hết tâm sự: “Ta, ta và Vương Quang trước đó đã bàn bạc xong xuôi rồi, ăn tết xong chúng ta sẽ thành thân. Tuổi tác chàng ấy cũng không còn nhỏ nữa, chỉ là bởi vì nhiều lý do mà chưa thể lấy vợ. Nhưng con người chàng ấy rất đáng tin cậy, sau khi cha mẹ ta cẩn thận suy xét mới đồng ý. Có điều việc này chúng ta vẫn chưa công bố ra ngoài, cho nên người ngoài vẫn chưa biết. Ai mà ngờ được lại gặp phải loại chuyện này, bây giờ ta muốn đến trước mộ đốt cho chàng ấy chút vàng mã cha mẹ ta cũng không cho, bọn họ sợ bị người ngoài biết chuyện chúng ta đã từng đính thân, sau này sẽ khó bàn chuyện cưới xin. Ta biết cha mẹ chỉ muốn tốt cho ta, nhưng trong lòng ta…… Thật sự rất khó chịu.”