Chương 1403: Bỏ đá xuống giếng
Thật ra đây là lần đầu tiên Tạ Chi lên núi đốt tiền vàng cho Vương Quang, lúc biết được tin Vương Quang mới chết, nàng đã hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Sau khi khóc lóc dữ dội hai trận, gương mặt nàng tiều tụy trắng bệch, cho nên cha mẹ nàng vẫn luôn không cho nàng ra cửa.
Thêm nữa, Vương Quang bị người ta giết chết, vẫn chưa bắt được hung thủ, thi thể hắn khi ấy đang được để ở nghĩa trang trong huyện thành, nàng muốn gặp mặt hắn một lần cũng không được.
Bây giờ Vương Quang đã mất hơn hai mươi ngày, nàng rất muốn nói cho Vương Quang biết hung thủ đã bị bắt rồi.Cha mẹ nàng thấy trạng thái nàng tốt hơn một chút, cuối cùng cũng đồng ý cho phép nàng ra cửa, chỉ là họ vẫn không cho nàng đến mộ của Vương Quang đốt tiền vàng, cho nên nàng mới lén trốn ở chỗ này khóc.
Cố Vân Đông thấy nàng nói xong lại bắt đầu muốn khóc, cô vội vàng chỉ vào mảnh đất hoang ở chân núi, hỏi: “Ngươi có biết chủ của mảnh đất này không?”
Tạ Chi sửng sốt, lau khóe mắt, nhìn theo ngón tay cô.
Sau một lúc nàng lắc đầu: “Ta không biết, cái này chỉ có thể hỏi thôn trưởng thôi.”
“Vậy phiền ngươi có thể dẫn ta đi tìm thôn trưởng không?”
Tạ Chi cuống quýt gật đầu: “Đương nhiên có thể, phu nhân ngươi muốn mua nơi này sao?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi muốn xây nhà ở thôn chúng ta à? Hay là muốn khai hoang để trồng trọt?”
Chuyện vẫn chưa chắc chắn nên Cố Vân Đông cũng không dám khẳng định quá tuyệt đối, cho nên cô chỉ trả lời qua loa: “Cái này, chờ gặp thôn trưởng rồi lại nói.”
“Vâng.” Tạ Chi cũng không hỏi thêm, thấy đã sắp tới chân núi, chuẩn bị tiến vào thôn. Nàng vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, xoa xoa khóe mắt, tránh cho bị người khác nhìn ra điểm gì.
Chỉ là nàng khóc quá lâu, đôi mắt sưng đỏ thật sự quá rõ ràng, cũng may dọc đường đi cũng không đụng phải người nào trong thôn.
Tạ Chi không khỏi kỳ quái: “Người trong thôn đi đâu hết rồi?”
Mang theo nghi hoặc, Tạ Chi dẫn theo Cố Vân Đông đi tới nhà thôn trưởng.
Vừa nhìn thấy ngôi nhà, bọn họ lập tức hiểu ra người trong thôn đã đi đâu. Giờ phút này hơn phân nửa người trong thôn Đại Khê đang tập trung ở cửa nhà thôn trưởng, ríu ra ríu rít cũng không biết đang nói cái gì.
Tạ Chi liếc nhìn Cố Vân Đông, nhanh nhẹn tiến lên vài bước.
Cố Vân Đông đi sát lại gần, nghe thấy một giọng nói tức giận đùng đùng: “Về sau nếu để ta nghe thấy người nào nói mấy lời kiểu này, đừng trách ta không khách khí.”
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn lên thì thấy một nam tử ước chừng khoảng bốn năm chục tuổi đứng ở giữa sân, khuôn mặt âm trầm, có vài phần uy nghiêm.
Tạ Chi ở ghé vào tai cô nói nhỏ: “Đây là thôn trưởng thôn chúng ta, cũng là đường bá bên họ nội ta.”
Cố Vân Đông tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, sau đó lại nhìn hai người đứng ở trước mặt Tạ thôn trưởng.
Hai người này hẳn là một đôi phu thê, nghe thôn trưởng nói xong, nam tử thoáng co rúm lại, phụ nhân lại có vẻ không quá phục, khẽ lầm bầm một câu: “Nhưng, người ở bên ngoài đều nói như vậy mà, thôn kế bên cũng có người nói như thế.”
“Người khác là người khác, ta không quản được, nhưng các ngươi là người thôn Đại Khê, đứa bé Vương Quang kia là chúng ta nhìn nó lớn lên, các ngươi phải là người hiểu rõ nó là người thế nào nhất chứ. Xác hắn còn chưa lạnh, thế mà các ngươi lại ở sau lưng nói ra nói vào, học theo mấy lời đồn kia nói hươu nói vượn. Các ngươi không sợ nó đội mồ bò lên tới tìm các ngươi tính sổ à?”
Tạ thôn trưởng vừa dứt lời, bên cạnh cũng có người tràn đầy căm phẫn: “Đúng vậy, hắn là người hiểu chuyện, hắn buôn bán là vì muốn tìm muội muội mình, sao đến miệng các ngươi lại biến thành hắn câu tam đáp tứ* không biết liêm sỉ nên rước lấy họa sát thân thế hả? Tạ lão tứ, ta biết trước kia các ngươi có mâu thuẫn với cha mẹ Vương Quang, nhưng bọn họ cũng đã mất rồi, các ngươi còn ở đó bỏ đá xuống giếng, thật quá đáng.”
*Chỉ những người lố lăng không đàng hoàng( nhất là về mặt nam nữ)
Tạ lão tứ có chút không phục, nhưng này lúc này Tạ Chi đứng bên cạnh Cố Vân Đông vô cùng tức giận, nói thầm với cô: “Đây cũng là người nhà họ Tạ chúng ta, nhưng ta chẳng muốn thừa nhận ông ta chút nào. Hai vợ chồng bọn họ ham ăn biếng làm, hồi Vương Quang còn nhỏ phải sống nương nhờ mọi người, người trong thôn ai cũng chiếu cố huynh muội bọn họ, chỉ có Tạ lão tứ này đi cướp đồ ăn của hai huynh muội họ, lại còn đánh người ta, quả thực là không biết xấu hổ.”
Cố Vân Đông hiểu, một người dù tốt tính đến đâu cũng không thể khiến tất cả mọi người đều yêu thích mình.
Giống như thôn Vĩnh Phúc, hầu hết người dân trong thôn đều rất tốt, cho dù có va chạm thì cùng lắm là không thèm nhìn nhau mặt nhau nữa, hay là ngáng chân một chút, chứ không đến mức biến thành thâm cừu đại hận ngươi chết ta sống. Nhưng vẫn luôn có những người không biết xấu hổ như Lý gia tồn tại, ngay cả một đứa bé cũng có thể hạ độc thủ được.
Người trong thôn Đại Khê khiến Cố Vân Đông có cảm giác nhìn thấy được người thôn Vĩnh Phúc.
Hầu hết người dân nơi này đều chiếu cố cho hai huynh muội nhà họ Vương đã mất đi người thân, ngẫm lại thì cũng không mất mát gì.
Điều này khiến cô càng muốn xây nhà xưởng ở đây hơn.
Cố Vân Đông nghĩ đến đây, rồi lại nhìn về phía Tạ thôn trưởng.
Người kia trầm mặt, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh cuối cùng: “Tóm lại, về sau nếu còn bất cứ ai nói năng lung tung về Vương Quang thì sẽ không phải là người thôn đại khê nữa. Người trong thôn chúng ta phải đoàn kết một lòng, người bên ngoài nói hươu nói vượn, việc của chúng ta chính là làm sáng tỏ lời đồn, không phải đi theo bọn họ vào chỗ chết, có nghe hay không?”
“Đã biết, thôn trưởng.”
Tạ thôn trưởng lại nhìn về phía vợ chồng Tạ lão tứ, hai người đột nhiên rụt cổ lại, cuống quýt gật đầu: “Hiểu, hiểu rồi.”
“Hừ.” Tạ thôn trưởng hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, ai về nhà nấy đi.”
Các thôn dân nhỏ giọng xầm xì với nhau, vừa nói chuyện vừa xoay người đi ra ngoài.
Ngay sau đó lại nhìn thấy Cố Vân Đông đứng ở cạnh cửa, cha me Tạ Chi nhìn thấy bọn họ đầu tiên, vội vàng chạy tới kéo nàng một cái.
“Nha đầu chết tiệt này con đi đâu thế? Nhìn mắt cua con này, con……” Tạ mẫu hung hăng trừng mắt liếc nhìn mắt cô một cái, sau đó hỏi: “Đây là……”
“Mẹ, đây là Thiệu phu nhân, nàng tới tìm thôn trưởng mua đất.” Tạ Chi vội trả lời.
Tạ thôn trưởng ở bên kia nghe thấy vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.
Ông không quen biết Cố Vân Đông, nhưng thấy có hạ nhân đi theo thì biết không phải người gia đình bình thường.
Ông lập tức đi lên trước: “Phu nhân muốn mua đất ở thôn Đại Khê ta à?”
“Phải, không biết ông có tiện nói chuyện một chút không?”
“Đương nhiên có thể, mời phu nhân vào bên trong.”
Tạ thôn trưởng tránh người ra để Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào đi vào, Tạ Chi theo bản năng muốn đi theo, nhưng lại bị mẹ mình tóm được.
“Thiệu phu nhân này có thân phận gì? Sao con lại biết người ta?”
Mấy thôn dân ở bên cạnh cũng tò mò dựng tai lên lắng nghe.
Thật ra cũng có người từng nhìn thấy Cố Vân Đông. Lúc trước khi vụ án Trang Đại Phúc được xử, có hai người ở thôn Đại Phúc đúng lúc đang ở huyện thành, sau khi nghe được tin lập tức chạy đến làm nhân chứng, cho nên bọn họ đã gặp Cố Vân Đông ở trên công đường.
Chẳng qua bây giờ hai người kia không ở trong thôn, nên không ai biết thân phận huyện lệnh phu nhân của Cố Vân Đông.
Tạ Chi đương nhiên không thể nói chuyện mình lên núi đốt tiền vàng, cái chậu than kia lúc nàng vừa vào thôn đã chạy về nhà cất rồi.
Nàng chỉ nói lúc mình hái rau dại ở dưới núi gặp phải rắn độc, vị phu nhân kia đã cứu nàng, về phần cô có thân phận gì thì nàng cũng không biết.
Nói xong, nàng lập tức im bặt, sau đó đứng đợi trước cửa nhà thôn trưởng.
Cố Vân Đông đi theo Tạ thôn trưởng vào nhà chính, vừa ngồi xuống đã nói thẳng vào vấn đề chính: “Ta muốn mua mảnh đất bỏ hoang dưới chân núi.”