Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1404 - Chương 1404. Vậy Mà Không Mua Được

Chương 1404. Vậy mà không mua được Chương 1404. Vậy mà không mua được

Chương 1404: Vậy mà không mua được

Tạ thôn trưởng kinh ngạc, mua mảnh đất hoang dưới chân núi?

Ông khẽ nhíu mà, biểu tình trên mặt bắt đầu có chút phức tạp.

Không chỉ có ông ấy mà ngay cả biểu tình trên mấy người nhà họ Tạ đi vào theo cũng vô cùng vi diệu.

Cố Vân Đông nhướng mày, kỳ quái nói: “Làm sao vậy? Ta không thể mua mảnh đất kia à? Hay là có vấn đề gì?”

Tạ thôn trưởng thoáng do dự, một lúc sau lại vỗ đùi, thở dài nói: “Miếng đất kia bây giờ thuộc quyền sở hữu của quan phủ không phải là của thôn Đại Khê nữa, nên ta cũng không thể làm chủ.”

“Quan phủ?” Điều này khiến Cố Vân Đông càng thêm kinh ngạc, đang yên đang lành quan phủ mua mảnh đất kia làm cái gì?

Là ai mua? Từ Tập?

Nhưng nhìn theo mức độ hoang phế của đất thì ít nhất cũng phải bỏ hoang 3-4 năm rồi? Từ Tập mới nhận chức chưa tới hai năm, vậy là Huyện thái gia đời trước ư?

Quả nhiên, Tạ thôn trưởng nói: “Bốn năm trước, huyện lệnh đương nhiệm là Khâu đại nhân dẫn người tới khảo sát thôn Đại khê, hai ngày sau bọn họ nói quan phủ muốn trưng dụng mảnh đất này. Ban đầu ta muốn hỏi rõ ràng, nhưng Khâu huyện lệnh lại nói đây là cơ mật triều đình, bảo ta đừng hỏi nhiều. Nhưng qua nhiều năm rồi mà chúng ta vẫn không biết mảnh đất này được dùng làm gì, nên vẫn bỏ hoang. Nói tóm lại là không thuộc về thôn Đại Khê nữa.”

Quan phủ muốn thu hồi đất thì cũng phải trả tiền, kể cả là huyện lệnh cũng không thể mạnh mẽ cưỡng đoạt.

Nhưng bốn năm trước toàn bộ triều Đại Tấn ở trong tình trạng bách phế đãi hưng, tân hoàng lên ngôi chưa đến một năm, mà huyện Tĩnh Bình ở biên cảnh, lại càng thêm hỗn loạn.

Đừng nói địa phương nhỏ như thôn Đại Khê, chỉ sợ kể cả quan phủ thu hồi đất ở phủ thành phủ Lạc Châu, triều đình cũng không rảnh lo, Tri phủ đại nhân chưa chắc đã coi đây là chuyện to tát gì.

Hơn nữa trong mắt mấy đại nhân vật kia mảnh đất này cũng chỉ như một tòa nhà có diện tích lớn mà thôi, không đáng để nhắc tới.

Cho nên, lúc Khâu huyện lệnh trưng dụng mảnh đất này, ông ta hoàn toàn dùng miễn phí, một văn tiền cũng không đưa cho thôn Đại Khê.

Người dân thôn Đại Khê giận mà không dám nói gì, thật ra Tạ thôn trưởng muốn làm chút gì đó, chỉ tiếc dân không thể đấu cùng quan. Khi ấy Khâu huyện lệnh một tay che trời, nếu ông ta dám làm gì, rất có thể toàn bộ thôn Đại Khê sẽ gặp họa.

Cố Vân Đông nghe xong không biết nói thế nào, mảnh đất kia thế mà còn có khúc triết thế kia.

Chỉ là qua nhiều năm như vậy rồi mà mảnh đất kia vẫn luôn bị bỏ hoang ư? Vậy cũng thật đáng tiếc.

“Tạ thôn trưởng, ta đã biết tình huống nơi này rồi, đa tạ đã nói cho ta biết.”

Tạ thôn trưởng xua xua tay, chần chờ nói: “Thật ra ta nói với phu nhân những lời này là cũng có tâm tư riêng. Ta thấy phu nhân không giống như người bình thường ở nông thôn, nếu phu nhân có quen biết người trong quan phủ, ta có thể thỉnh cầu phu nhân hỏi thăm giúp chúng ta, rốt cuộc miếng đất kia dùng để làm gì hay không? Mảnh đất to như vậy mà phải bỏ hoang hơn bốn năm, cũng thật đáng tiếc.”

Đều là người làm nông, thứ mà bọn họ yêu quý nhất là ruộng đất, đặc biệt là trước khi mảnh đất kia bị bỏ hoang nó chính là mảnh ruộng tốt hiếm có.

Cố Vân Đông ngoài ý muốn nhìn Tạ thôn trưởng, trách không được ông ấy có thể thống khoái nói ra hết từ đầu chí cuối, hóa ra là có suy tính như vậy.

Cô gật đầu: “Được, để ta thử hỏi thăm giúp ngươi.”

Tạ thôn trưởng thấy cô đồng ý, lập tức vui mừng, vội vã đứng dậy không ngừng cảm tạ.

Cố Vân Đông thấy thời gian không còn sớm thì cự tuyệt người nhà họ Tạ giữ lại dùng cơm, dẫn theo Đồng Thủy Đào cáo từ rời đi.

Tạ thôn trưởng tự mình tiễn hai người ra ngoài, ai ngờ đi đến cổng nhà lại thấy Tạ Chi đang đứng dựa vào ven tường, hình như vẫn luôn đứng ở đây chờ bọn họ.

Nhìn thấy Cố Vân Đông ra ngoài, Tạ Chi lập tức đứng thẳng dậy: “Phu nhân.”

Cố Vân Đông nghiêng đầu nhìn nàng: “Ngươi cố ý ở chỗ này chờ ta? Có phải có chuyện gì muốn nói với ta hay không?”

Tạ Chi há miệng, còn chưa kịp nói chuyện, một người hớt ha hớt hải chạy tới từ bên kia.

Tạ mẫu cầm một cái rổ chạy đến trước mặt các cô, bà nhét cái rổ vào trong tay Đồng Thủy Đào, cười nói: “Ta nghe Tạ Chi nhà chúng ta nói, con bé suýt nữa thì bị rắn độc cắn, là các ngài cứu nó. Người nhà quê chúng ta không lấy ra được cái gì, rổ rau này là do nhà ta tự trồng, ta đã chọn hái loại non và ngon nhất, tươi lắm, phu nhân mang về nếm thử.”

Cố Vân Đông ngẩn người, nhìn hai mẹ con trước mặt, tức khắc mỉm cười: “Thím không cần khách khí như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

Thịnh tình không thể chối từ, Cố Vân Đông nhận lấy rổ đồ ăn.

Lúc này Tạ mẫu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trời không còn sớm, Cố Vân Đông cũng không hề trì hoãn thêm nữa, sau khi nói cáo từ với bọn họ, hai người lập tức lên xe ngựa đậu trước cửa thôn Đại Khê rồi rời đi.

Tới huyện nha, Mao Dũng và công nhân đã trở về hết rồi.

Thật ra mấy người Hồng chủ và Doãn bộ đầu vẫn ở đây, bởi vì Thiệu Thanh Viễn vừa tới mấy ngày đã phá được một vụ án lớn nên người trong nha nha môn cực kỳ chăm chỉ và tích cực.

Đặc biệt nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn là Huyện thái gia mà vẫn còn ở huyện nha, đương nhiên bọn họ cũng không thể về trước.

Nhìn tình hình này, Cố Vân Đông không khỏi nghĩ tới các công ty ở thời hiện đại, ông chủ chưa về, nhân viên cũng ngại không dám về trước.

Nhưng Cố Vân Đông biết, Thiệu Thanh Viễn là bận đến quên cả thời gian chứ không phải thật sự muốn bắt bọn họ ở lại cùng mình.

Vào trong hậu viện nha môn, quả nhiên cô nhìn thấy hắn đang ở trong trạng thái múa bút thành văn.

Cố Vân Đông lặng lẽ đứng ở phía sau, cô đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của hắn vang lên: “Về rồi à?”

“Sao chàng biết thiếp đứng ở sau lưng?”

“Nàng vừa vào ta đã ngửi thấy mùi hương trên người nàng rồi.” Thiệu Thanh Viễn buông bút, nhìn thoáng qua sắc trời ở bên ngoài: “Đã trễ thế này rồi à?”

Hắn xoay người, kéo Cố Vân Đông ngồi xuống trước mặt mình: “Thế nào? Hôm nay ra ngoài có thuận lợi không?”

Cố Vân Đông lắc đầu: “Thiếp đến thôn Đại Khê, có một mảnh đất hoang vị trí rất tốt, có nước suối trong lành, diện tích cũng đủ lớn. Người dân và trưởng thôn ở đó đều không tồi, thôn trưởng ở trong thôn rất có uy, lại là người thông minh. Tương lại nếu ta muốn xây xưởng ở đó, có lẽ sẽ không khó sống chung với các bà con ở đó. Có điều…… Miếng đất kia bây giờ đang được quan phủ trưng dụng.”

Cô kể lại đầu đuôi ngọn ngành cuộc nói chuyện giữa mình và Tạ thôn trưởng cho Thiệu Thanh Viễn nghe, hắn có chút kinh ngạc nhíu mày: “Quan phủ trưng dụng?”

“Đúng vậy.”

Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ: “Tạm thời ta chưa nhìn thấy những hồ sơ này về phương diện này, cũng chưa thấy tư liệu về việc quan phủ đến thôn khảo sát thu hồi đất để sung công.”

Dừng một chút, hắn lại nhìn Tiết Vinh đứng cách đó không xa nói: “Ngươi đi gọi mấy người Hồng chủ bộ vào đây, bọn họ cắm rễ ở huyện thành đã nhiều năm, cũng từng đi theo vị Khâu huyện lệnh kia, bọn họ hẳn là biết không ít chuyện.”

Tiết Vinh đứng dậy đi ra ngoài, chẳng bao lâu sau, Hồng chủ bộ và Doãn bộ đầu không hiểu đã xảy ra chuyện gì đi đến.

“Đại nhân, có chuyện gì phân phó vậy ạ?”

“Đại nhân, có phải lại có án kiện không?”

Thiệu Thanh Viễn thấy bộ khoái nóng lòng muốn làm việc, trong một khoảnh khắc hắn thế nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Hắn suy nghĩ rồi nói: “Các ngươi vẫn nên thông qua chướng ngại vật huấn luyện đi đã rồi hẵng nhắc đến án kiện gì đó.”

Tưởng tượng đến mấy chiếc đồng hồ cát dùng riêng cho thao trường luyện võ đang được cất trong nhà kho, mấy người Doãn bộ đầu không khỏi thoáng run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment