Chương 1405: Doãn bộ đầu biết việc này
Thiệu Thanh Viễn lườm bọn họ một cái, lúc này mới bắt đầu hỏi mảnh đất bị trưng dụng ở thôn Đại Khê.
Hồng chủ bộ nghe xong vẻ mặt mờ mịt: “Việc này, ta chưa từng nghe nói qua.”
Còn có cả chuyện này cơ à? Hồng chủ bộ cảm thấy lúc trước bản thân hoàn toàn lạc lõng khi đi theo bên người Khâu huyện lệnh.
Ngược lại là Doãn bộ đầu, dường như điều này đã gợi ra một vài ký ức trong đầu hắn.
Hắn tiến lên một bước, chắp tay nói: “Đại nhân, thuộc hạ biết.”
“Ngươi nói một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Thiệu Thanh Viễn chuyển ánh mắt lên người hắn.
Doãn bộ đầu vội nói: “Bốn năm trước, thuộc hạ ra ngoài cùng với Khâu đại nhân, vô tình đi ngang qua thôn Đại Khê. Bởi vì con suối kia thật sự rất trong, nên Khâu đại nhân muốn xuống xe ngựa nghỉ ngơi một lát ở gần thôn Đại Khê. Không ngờ vừa nghỉ ngơi chưa bao lâu, đột nhiên một đạo sĩ từ đâu đi tới, phía sau ông ta còn có mấy người. Những người đó vừa đi vừa nói thôn Đại Khê có phong thủy vô cùng tốt, đặc biệt mảnh đất dưới chân núi, nơi đó tập trung vận thế mạnh nhất huyện Tĩnh Bình.”
Khâu đại nhân nghe xong, trong lòng lập tức nảy ra một ý tưởng.
Sau khi trở về ông ta chiếm ngay lấy mảnh đất dưới chân núi thôn Đại Khê, nhưng ông ta không muốn bỏ tiền ra mua, bèn mượn danh nghĩa quan phủ để trưng dụng mảnh đất đó.
Có lẽ là sợ đêm dài lắm mộng, hơn nữa việc này cũng không nên có quá nhiều người biết.
Cho nên hai ngày sau, vẫn là hai người Khâu đại nhân và Doãn bộ đầu đến thôn Đại Khê, nói với Tạ thôn trưởng muốn tịch thu mảnh đất.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Thôn Đại Khê cách huyện thành khá xa, vả lại tịch thu xong rồi ông ta định làm gì?”
“Khi ấy Khâu đại nhân không nghĩ quá nhiều, ông ta cảm thấy cứ lấy đất trước đã rồi tính sau. Thật ra sau khi trở về ông ta cũng nhắc mãi, nói liệu mình có nên xây một tòa nhà lớn cho nhà họ Khâu hay không. Dù sao thì đó cũng là nơi có phong thủy và vận thế tốt nhất toàn bộ huyện thành, nói không chừng có thể có thể tạo phúc cho đời sau.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật: “Làm chuyện thiếu đạo đức như vậy mà còn trông cậy có thể tạo phúc cho đời sau à?” Thật đúng là quá mơ tưởng.
Doãn bộ đầu sờ sờ mũi, nói thực, lúc trước nghe nói thôn Đại Khê có phong thủy dồi dào, hắn cũng có ý nghĩ muốn mua đất ở đây.
Nhưng lúc ấy tình hình kinh tế căng thẳng, hắn không có bạc nên muốn tranh thủ chạy đi vạy vay mượn mỗi nơi một chút, có lẽ cũng tích góp đủ.
Ai ngờ hắn còn chưa kịp gom đủ tiền, thì đã nghe nói tên đạo sĩ kia bị người ta đánh tàn phế rồi.
Sau khi Doãn bộ đầu nghe được tin này, hắn ta mới biết tên đạo sĩ đó căn bản là một tên lừa đảo, lừa gạt từ phủ Lạc Châu đến tận đây. Nói là chuyên xem phong thủy, đoán mệnh cho người ta, nhưng thực chất chỉ là chỉ điểm lung tung mà thôi.
Có một phú thương ở phủ Lạc Châu nghe theo lời của hắn ta đi mua một căn viện, ai ngờ cái viện kia lại là hung trạch. Trong căn viện đó từng xảy ra một vụ án mạng, đứa bé trong nhà phú thương kia bị dọa sợ tới mức sốt cao không lùi, mơ mơ màng màng.
Tên đạo sĩ kia bị phú thương đó phái người tới đánh, còn có rất nhiều người tới tìm ông ta tính sổ.
Khâu đại nhân nghe xong trong lòng cũng không dễ chịu, cố tình ngay lúc này, không hiểu sao cha ông ta đang đi đường lại bị trúng gió, ngã ra đường.
Tiếp đó có một nhóm trộm cắp đến Huyện thành, đám người này lá gan rất lớn, vậy mà còn dám chạy đến nhà ông ta ăn trộm, lấy đi không ít đồ vật.
Khâu đại nhân cả người luống cuống, nhận định chắc chắn là bởi vì bản thân đã mua mảnh đất phong thuỷ xấu kia.
Lúc đó ông ta không dám động đến mảnh đất kia nữa, chỉ là nếu cứ thế trả lại sẽ càng thêm phiền phức, nói không chừng người trong thôn Đại Khê lại liên tưởng tới tên đạo sĩ kia.
Cũng may, lúc tịch thu mảnh đất đó, ông ta đã sử dụng danh nghĩa của quan phủ.
Vì thế, Khâu đại nhân dứt khoát thay đổi khế đất, bây giở mảnh đất này quả thật đang thuộc quyền sở hữu của quan phủ.
Hành động trong chuyện này quá lớn mật, cho nên từ đầu đến cuối, người biết những việc này cũng chỉ có mình Doãn bộ đầu.
Thiệu Thanh Viễn nghe xong gương mặt tái mét: “Thật đúng là trò cười, tên họ Khâu kia vì lợi ích của bản thân, dùng quyền thế áp bức người khác, lãng phí một mảnh đất lớn như trong suốt bốn năm, ông ta làm quan kiểu gì vậy?”
Doãn bộ đầu rụt cổ, bắt đầu trở nên nghiêm túc, hắn cũng có một phần trong chuyện này.
Thiệu Thanh Viễn day day thái dương, hỏi những người có mặt ở đây: “Ngoại trừ mảnh đất ở thôn Đại Khê, còn có mảnh đất nào khác bị trưng dụng không?”
Doãn bộ đầu vội vàng lắc đầu: “Tiểu nhân chỉ biết một chỗ này.”
Hồng chủ bộ ấp a ấp úng, một lúc lâu mới nói khi Khâu đại nhân đương nhiệm, có một người thân thích của ông ta cũng chiếm dụng nhà người khác.
Về phần có chiếm dụng gì bên trong huyện nha của bọn họ, hay những thân hào nông thôn ở bên ngoài không, bọn họ cũng không biết.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Vậy xử lý hai nơi này trước đi.”
Hắn dặn dò Tiết Vinh: “Ngươi đi tìm xem khế đất mảnh đất thôn Đại Khê ở đâu.”
“Vâng, đại nhân.” Tiết Vinh đi đến phòng hồ sơ.
Sau đó Thiệu Thanh Viễn lại phân phó Doãn bộ đầu: “Ngày mai ngươi đến thôn Đại Khê một chuyến, trả lại mảnh đất kia cho bọn họ, không cần phải lừa gạt, cứ giải thích rõ ràng hết tất cả mọi chuyện.”
Doãn bộ đầu sửng sốt: “Chuyện này…… nói thật với người thôn Đại Khê sao? Có phải không tốt lắm không? Nếu để Khâu đại nhân biết, ông ta……”
Thiệu Thanh Viễn cười lạnh một tiếng: “Tên họ Khâu đã sớm bị tống vào đại lao rồi.”
Trước khi hắn tới nhậm chức, đương nhiên hắn phải tìm hiểu về huyện lệnh tiền nhiệm huyện Tĩnh Bình rồi.
Có điều Từ Tập mới nhậm chức được hai năm, cho dù hắn có muốn làm ra hành động gì thì cũng thật sự có hạn. Ngược lại là Khâu đại nhân, người đã làm huyện lệnh ở đây mười năm trước hắn.
Đương nhiên, hắn hiểu biết không nhiều lắm, chỉ biết đơn giản tên tuổi, hộ tịch của bọn họ, còn có thêm một vài tư liệu như đỗ tiến sĩ năm nào này nọ.
Mà vị Khâu đại nhân kia, sau khi rời khỏi huyện Tĩnh Bình, đã đến một huyện thành khác tiếp tục nhậm chức huyện lệnh.
Có lẽ là huyện Tĩnh Bình quá nghèo, cho nên dù ngây ngốc ở chỗ này bốn năm cũng không có mấy thứ béo bở, nên không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Nhưng khi ông ta đi đến một huyện thành khác, còn chưa đến một năm, đã bị người ta tố cáo, nói ông ta nhận hối lộ mấy chục vạn lượng bạc, xem mạng người như cỏ rác, tham lam muốn chết.
Loại người này, không bị tước chức quan đi mới là lạ.
Doãn bộ đầu vẫn chưa biết chuyện này, những người khác cũng vậy, nghe xong gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Thiệu Thanh Viễn đã quay sang nhìn Cố Vân Đông, nói: “Ngày mai nàng có muốn đi cùng Doãn bộ đầu không? Nếu người ở thôn Đại Khê đồng ý, nàng cũng có thể đưa ra quyết định luôn.”
Đương nhiên Cố Vân Đông hy vọng có thể ấn định nhà xưởng càng sớm càng tốt, cô lập tức gật đầu: “Được rồi, để ngày mai thiếp đi cùng hắn.”
Mặt Doãn bộ đầu đầy hoang mang, phu nhân đến thôn Đại Khê làm gì? Cần đưa ra quyết định gì chứ?
Hắn không tiện hỏi, đúng lúc này Tiết Vinh cầm khế đất ra: “Đây là khế đất của thôn Đại Khê.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, chuyện của thôn Đại Khê đã có vợ mình và Doãn bộ đầu đi xử lý, không có vấn đề gì lớn.
Về phần gia đình kia, ngày mai hắn sẽ tự mình qua đó xem thử.
Ngày hôm sau, Doãn bộ dậy sớm như thường lệ, hắn đi theo Thiệu Song chạy 50 vòng quanh huyện nha.
Sau nhiều ngày huấn luyện liên tục, bọn họ đã hình thành thói quen. Tuy rằng vẫn rất mệt, nhưng ít ra không còn chật vật như ngày đầu tiên nữa.