Chương 1406: Tạ thôn trưởng không dám tin.
Chạy xong bước đầu, giờ lại thêm một hạng mục huấn luyện.
Doãn bộ đầu chạy một lần nhưng vẫn rất cố hết sức, dù sao thì cũng đã hoàn thành được một vòng.
Thời gian sau của buổi huấn luyện hắn sẽ không tiếp tục tham gia nữa, dẫn thêm hai sai dịch đi cùng Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào đến thôn Đại Khê.
Một đoàn người tiến vào thôn, người dân của thôn Đại Khê bắt đầu xôn xao.
Đây chính là người của huyện nha, người này bình thường tuần tra huyện thành, nếu như không có gì xảy ra căn bản sẽ không đến mấy thôn cuối cùng này.
Lần trước xuất hiện là chuyện Vương Quang bị giết.
Tại sao bây giờ lại xuất hiện? Chuyện của Vương Quang không phải đã xong rồi sao?
Tuy nhiên bọn họ rất nhanh đã nhìn thấy Cố Vân Đông đi cùng. Người này hôm qua đã đến đây, hôm nay lại dẫn theo sai dịch đến, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Trong lòng mọi người có chút sợ hãi, người thông minh có thể nhìn ra bọn họ đang đi đến nhà thôn trưởng nên đã vội vàng chạy đi báo tin.
Tạ thôn trưởng nghe nói không những phu nhân hôm qua tới, đến cả Doãn bộ đầu cũng cùng đến, trong lòng cảm thấy lo lắng bất an. MAyy dich
Chỉ là ông ta không thể nghĩ nhiều, Tạ thôn trưởng chỉnh đốn lại trang phục, cùng con trai bước ra.
Vừa đi ra đến cửa đã nhìn thấy Cố Vân Đông đứng ở ngoài sân.
"Tạ thôn trưởng chúng ta lại gặp mặt rồi."
Tạ thôn trưởng liếc nhìn Doãn bộ đầu phía sau khẽ gật đầu: "Thiệu phu nhân, đây là?"
"Chuyện hôm qua ngươi nhờ ta hỏi, ta đã hỏi rõ ràng rồi, hôm nay Doãn bộ đầu đưa người đến đây là để nói rõ về chuyện mảnh đất đó cho ngươi."
Trên mặt thôn trưởng hiện lên sự kinh ngạc, ông vội ho nhẹ một tiếng rồi quay người mời bọn họ vào nhà.
"Thiệu phu nhân, bộ khoái đại nhân, mời mọi người vào ngồi trước, chúng ta vào nhà nói chuyện."
Sau đó, ông tinh ý phát giác được Doãn bộ đầu lùi về phía sau một bước, để cho Cố Vân Đông đi vào.
Tạ thôn trưởng vẫn chưa đoán được thân phận của cô, chỉ có thể đối đãi với cô cẩn thận hơn.
Sau khi bưng trà lên, ông nói những người khác đi ra ngoài, chỉ còn lại mình và con trai cả ở trong nhà chính.
Tạ thôn trưởng nuốt một ngụm nước bọt hỏi: "Không biết hôm nay sai dịch đại nhân đến đây, vậy ngài muốn thu xếp mảnh đất đó như thế nào?"
Doãn bộ đầu gật đầu lấy từ trong tay áo ra tờ giấy khế ước: "Đây là giấy khế ước của mảnh đất hoang đó, hôm nay sẽ trả lại cho thôn Đại Khê."
Tạ thôn trưởng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến sẽ được trả lại, đó là điều không thể thành hiện thực nhất.
Ông sững sờ nhìn tờ khế ước đất đai, sau khi nhìn một cách kỹ càng, lại không chắc chắn hỏi: "Sai dịch đại nhân, ngài nói những lời này là có ý gì?"
Tại sao lại có cảm giác không chân thực vậy?
Doãn bộ đầu hiếm khi có được kiên nhẫn: "Trước kia mảnh đất đó không phải là quan phủ muốn dùng, là tự Khâu đại nhân muốn nên đã lợi dụng danh nghĩa của quan phủ. Bây giờ Thiệu đại nhân đã rõ sự tình, đương nhiên không thể giữ khế ước miếng đất này lại nha môn, cho nên đã ra lệnh cho ta đến đây một chuyến, nói rõ với Tạ thôn trưởng, mảnh đất đó về sau sẽ là của thôn Đại Khê."
Tạ thôn trưởng và con trai lại càng thêm bối rối, cái gì? Tên Khâu đại nhân đó muốn dành mảnh đất này cho mình sao?
Sau khi Doãn bộ đầu giải thích rõ ràng mọi chuyện cuối cùng Tạ thôn trưởng cũng hiểu rõ.
Biết được tên họ Khâu đó đã bị giam vào ngục. Cuối cùng trong lòng ông mới thấy một chút hả giận.
Tạ thôn trưởng rất cảm kích Cố Vân Đông, ông biết rõ nếu không phải cô đi đến nha môn hỏi rõ chuyện này, chỉ sợ đời này chuyện mảnh đất sẽ không thể lôi ra để thảo luận.
Cố Vân Đông xua xua tay, chỉ nghĩ nếu như mảnh đất đã được trả lại vậy có nên bàn thêm chuyện mua bán giữa bọn họ không?
Cố Vân Đông vừa muốn nói thì bên ngoài có tiếng bước chân đi đến.
Mấy người trong nhà chính đều quay lại nhìn, thấy bốn người vội vàng đi đến, ba người trong số đó tuổi tác đã lớn, còn một người nhìn có vẻ bằng tuổi Tạ thôn trưởng.
Ông lão dẫn đầu đã bảy mươi tuổi, nhìn thấy Doãn bộ đầu và mọi người đều ở trong nhà chính, ông chống nạng nói: "Bọn ta nghe nói sai dịch đại nhân đã đến thôn Đại Khê, không biết trong thôn đã xảy ra chuyện gì rồi? Có chút không yên tâm nên đến đây xem sao."
Tạ thôn trưởng sững sờ, lúc này mới cười nói: "Thiệu phu nhân, Doãn bộ đầu, đây là Tam thúc tổ, đây đều là lão nhân trong thôn, những chuyện đại sự trong thôn bọn ta đều cùng nhau thảo luận."
Cố Vân Đông và những người khác đều hiểu rằng, bốn người này là những lão nhân đã sống ở thôn Đại Khê lâu năm. Có lẽ bởi vì sai dịch đến đây nên có chút lo lắng.
Tam thúc tổ thấy trong nhà chính mọi chuyện đều bình yên vô sự, ngay cả trên mặt Tạ thôn trưởng cũng xuất hiện nụ cười, biết rằng trong thôn không có chuyện gì xảy ra nên cũng yên tâm.
Lúc này, Tạ thôn trưởng muốn chia sẻ tin vui, ông đưa tờ khế ước đất đai trong tay đưa cho Tam thúc tổ, đồng thời giải thích mục đích đến đây của mấy người Doãn bộ đầu.
Bốn người Tam thúc tổ nghe được tin mừng này thì vui mừng khôn xiết vội vàng xem tờ khế ước đất đai.
Đọc xong không khỏi đỏ hoe mắt, lấy mu bàn tay quệt lên khoé mắt, xấu hổ nói: "Lớn tuổi rồi, không dễ kiềm chế được cảm xúc, khiến các ngươi chê cười rồi. Tốt, thật tốt huyện lệnh đại nhân của huyện Tĩnh Bình chúng ta đúng là người tốt, thật có phúc."
Huyện Tĩnh Bình trong vòng ba năm nay đã thay đổi ba quan huyện. Khâu đại nhân thì khỏi phải nói, người này không tạo ra bất kỳ thành tích nào trong mười năm qua kể từ khi hắn nhậm chức, chỉ biết sống tốt cuộc sống của mình, không bóc lột người dân đã tốt lắm rồi.
Về sau Từ đại nhân đúng là một vị quan tốt, cũng thay dân chúng làm chút sự tình, giúp mọi người sống một cuộc sống tốt hơn chút. Đáng tiếc là hắn có lòng mà lực không đủ. Cũng quá trẻ tuổi, rất nhiều chuyện không có kinh nghiệm, thường bận bịu khắp nơi nhưng kết quả không như ý.
Về mảnh đất này, kỳ thật bọn họ và Tạ thôn trưởng đã từng thảo luận qua. Trước mắt thấy Từ đại nhân là một vị quan tốt, vậy có nên đi tìm hắn hỏi một chút, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Nếu như không dùng đến thì họ có thể mua lại không?
Nhưng nhiệm kỳ của Từ đại nhân quá ngắn, lại không có bối cảnh gì, không biết hắn có dám xử lý việc của quan huyện cũ không. Kết quả là vẫn luôn do dự cho đến khi Từ đại nhân bị chuyển đi.
Thiệu đại nhân lại càng làm bọn hắn thấp thỏm không yên, không hiểu rõ nên không dám nói đến chuyện này.
Ai ngờ đâu vị Thiệu đại nhân này mới đến đây vài ngày đã xử lý xong vụ án của Vương Quang, tìm ra chân tướng cho đứa trẻ đó.
Trước khi họ có thể bình tĩnh lại, thì vấn đề này đã được giải quyết.
Một văn tiền cũng không lấy mà trực tiếp trả lại khế đất.
Đây chính là một vị quan thanh liêm. Không chỉ là một vị quan thanh liêm mà còn là một vị quan có năng lực làm việc.
Đối với dân chúng mà nói, quan huyện có năng lực còn làm chủ cho dân, vậy không còn gì tốt hơn nữa.
Cố Vân Đông nghe thấy mọi người đang tán dương phu quân của mình, nhịn không được tiến lên một bước, có chút tự hào ngước cằm lên.
Đúng vậy, phu quân của cô chính là người có bản lĩnh, sau này sẽ càng có bản lĩnh, về sau các ngươi sẽ biết.
Động tác của cô có chút đường đột hầu hết mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy cô.
Tạ thôn trưởng thấy thế, nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Nói đến đây, việc này vẫn là công lao của Thiệu phu nhân."