Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1407 - Chương 1407. Cố Vân Đông Không Thể Bàn Chuyện Làm Ăn?

Chương 1407. Cố Vân Đông không thể bàn chuyện làm ăn? Chương 1407. Cố Vân Đông không thể bàn chuyện làm ăn?

Chương 1407: Cố Vân Đông không thể bàn chuyện làm ăn?

Tạ thôn trưởng cũng có thể nhìn ra tâm tư của Cố Vân Đông, chỉ là nói thật mảnh đất đó thật sự không tồi, trong thôn cũng không đành lòng mà bán đi.

Nhưng Cố Vân Đông đã giúp thôn Đại Khê lấy lại mảnh đất, cũng không phải vô duyên vô cớ làm chuyện tốt, cô muốn mua lại mảnh đất đó vì vậy mới tận tâm tận lực như vậy.

Tam thúc tổ và những người khác cũng rất ngạc nhiên, họ nghe nói Thiệu phu nhân hôm qua đã đến đây, cứu nha đầu Tạ Chi kia. Đây rốt cuộc là ai? Có phải chính cô đã giúp đỡ?

Tạ thôn trưởng cũng rất nghiêm túc, nói chuyện Cố Vân Đông có ý định muốn mua miếng đất ra.

Mấy người Tam thúc tổ nghe xong lông mày có chút nhíu lại.

Việc này, vừa mới lấy lại miếng đất lại sắp mất sao?

Sau một hồi im lặng Tam thúc tổ hỏi: "Thiệu phu nhân, ngài định dùng mảnh đất đó làm gì? Trồng trọt hay để xây nhà lớn?"

Cố Vân Đông nói: "Ta định xây một phân xưởng."

"Phân xưởng?" Mọi người kinh ngạc.

Ngay cả Doãn bộ đầu cũng ngạc nhiên, phân xưởng? Đang yên đang lành tại sao lại muốn xây một phân xưởng ở đây.

Tạ thôn trưởng nhíu mày nói ra: "Thiệu phu nhân tại sao lại chọn thôn Đại Khê để xây dựng phân xưởng? Ngài biết nơi đây cách huyện thành cũng không gần, lại vắng vẻ thương nhân qua lại không nhiều. Ngài muốn xây dựng phân xưởng, tốt nhất vẫn nên chọn một vùng ngoại ô của huyện thành, chỗ đó nhiều người đi lại, đường đi cũng tốt."

Những người khác cũng gật đầu theo, thật sự nghĩ không ra.

Cố Vân Đông giải thích: "Ngoại ô huyện thành đương nhiên là lựa chọn tốt, trước đó ta cũng đã tìm hiểu qua, chỉ là không có nơi nào thích hợp. Ta cũng không lừa gạt các ngươi, ta nghĩ xây dựng phân xưởng vì rất thích dòng suối ở thôn Đại Khê. Mảnh đất đó mặc dù không ở cạnh dòng suối nhưng cách đó cũng không xa, nước ngọt và rất mát khó tìm được ở nơi khác."

Thì ra là vậy, dòng nước suối ở thôn bọn họ nổi tiếng là ngon, được những thôn làng bên cạnh dùng nấu ăn cũng rất nhiều.

Nhìn trúng dòng suối này cũng là điều đương nhiên.

Nhưng Doãn bộ đầu ở một bên cạnh lại đang rất sốt ruột, hắn vội vàng tiến lên, đến cạnh Cố Vân Đông nhỏ giọng nói: "Phu nhân, chúng ta nói chuyện trước."

Cố Vân Đông khó hiểu, đi theo hắn ta vài bước đến bên cạnh.

Ngay khi ra khỏi đám người Tạ thôn trưởng Doãn bộ đầu lập tức nói ra: "Phu nhân, bàn chuyện làm ăn không phải tìm như vậy, ngài muốn mua đồ phải nêu ra một chút khuyết điểm mới đúng, nếu không thì làm sao có thể ép giá? Hôm nay ngài nói dòng suối đó, nói đến trên trời dưới đất như vậy, bọn họ sẽ nghĩ rằng dòng suối đó vô cùng hiếm rồi liều mạng tăng giá, ngài sẽ lỗ lớn."

Doãn bộ đầu từ ban đầu đã cảm thấy phu nhân của quan huyện không biết cách làm ăn cho lắm, rất nhiều chuyện hắn không hiểu nổi.

Giống như thuê mấy người Mao Dũng làm theo ngày để tu sửa huyện nha, đây không phải là đang đùa giỡn sao?

Tuy ngay từ đầu Hồng chủ bộ đã tìm những người này đến, ngay từ ngày đầu tiên đã thanh toán hết tiền công rồi. Nhưng hôm sau Hồng chủ bộ cũng hỏi thêm có muốn tìm một nhà có tiếng có kinh nghiệm lâu năm trong huyện thành không nhưng phu nhân đã từ chối.

Ngoài ra cũng đã ký kết một phần khế sách với Mao Dũng và những người khác. MAyy dich

Nếu khế ước chỉ dành cho những người làm việc theo ngày thì không sao, vấn đề là có nhiều điều kiện trong hợp đồng cũng hạn chế bản thân phu nhân.

Hắn chưa từng nhìn thấy ai làm như vậy, cũng không hiểu tại sao Thiệu đại nhân lại giao việc này cho phu nhân.

Nhưng nghĩ lại có thể hôm nay mình đến thôn Đại Khê này cũng là vì Thiệu đại nhân không yên tâm, trông cậy hắn nên mới để hắn nhắc nhở phu nhân?

Nghĩ đến đây Doãn bộ đầu đã hiểu ra.

Những chuyện sau này, chỉ có thể dựa vào hắn.

Doãn bộ đầu thở ra một hơi, trầm giọng nói với Cố Vân Đông: "Thôi được rồi, nếu như đã nói như vậy thì cũng chỉ có thể như vậy. Lát nữa ta sẽ giả vờ vô tình nói ra thân phận của ngài. Như vậy với thân phận phu nhân của Thiệu đại nhân, bọn họ sẽ không dám gây khó dễ cho ngài."

Còn mảnh đất đó là do Thiệu phu nhân giúp bọn họ lấy lại, bây giờ phu nhân muốn mua lại, những người này không thể không bán chứ?

Cố Vân Đông nhìn biểu cảm bối rối của Doãn bộ đầu: "Doãn bộ đầu, đa tạ lòng tốt của ngươi, nhưng ta không muốn tạo ấn tượng xấu cho mọi người, áp bức người dân bằng quyền lực. Tướng quân khó khăn lắm mới có một bước tiến ở huyện Tĩnh Bình, nếu ta buộc bọn họ bán cho ta, ta đây chẳng phải là đang kéo chân tướng quân sao?"

"Thế nhưng…" Không nói những nhược điểm những người này nhất định sẽ gây khó dễ cho ngài.

Cố Vân Đông xua tay: "Ngươi yên tâm, trong lòng ta biết rõ. Lát nữa Doãn đầu mục ngươi chỉ cần ở bên cạnh xem là được, không cần nhúng tay vào, miếng đất này ta nhất định có được."

Doãn bộ đầu không tin tưởng cô lắm, nhưng Cố Vân Đông cũng không giải thích gì nhiều, quay lại gặp Tạ thôn trưởng và những người khác.

Lúc này mấy người Tạ thôn trưởng và Tam thúc tổ cũng đã trao đổi qua chuyện đất đai, mảnh đất đó bọn họ thật sự không nỡ bán đi. Không bán cho Thiệu phu nhân thì cũng không tốt lắm, có chút vong ân phụ nghĩa qua cầu rút ván, dù sao nếu như không có Thiệu phu nhân thì làm sao lấy lại được.

Cho nên bọn hắn nghĩ đến, Thiệu phu nhân có thể tiếp nhận món quà khác hay không.

Tạ thôn trưởng có chút do dự, trên mặt lộ ra vẻ ái ngại: "Thiệu phu nhân, về mảnh đất đó, có đồ gì có thể thay thế không?"

Kỳ thật Cố Vân Đông có thể hiểu được tâm tư của bọn họ, mới lấy được miếng đất về còn chưa trồng gì đó trên miếng đất này, chưa được hâm nóng đã mất rồi, giống như lấy giỏ tre múc nước, vô cùng không chân thực.

Cô cười cười: "Tạ thôn trưởng, kỳ thật xây dựng xưởng ở thôn Đại Khê đối với thôn dân các ngươi cũng có chỗ tốt. Xây xong phân xưởng, nhất định cần người, thôn dân các ngươi cần việc làm, cũng có thêm cơ hội phải không?"

Tạ thôn trưởng khẽ gật đầu, điểm này nói thật sự không sai.

Có điều một người trung niên đứng sau hắn lên tiếng nói: "Nói thì nói như vậy, một tác phường nhỏ như vậy, cho dù muốn thêm người, cũng chiêu không nổi mấy người? Ngài cũng không cần vẽ ra cho bọn ta miếng bánh lớn, bọn ta biết huyện Tĩnh Bình nghèo, phân xưởng trong huyện không nhiều, cũng không có nhiều tiền. Những thứ đó vẫn nên xây dựng ở ngoại ô, ngài xây dựng phân xưởng ở thôn bọn ta, việc mua bán có thể bán ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, Thiệu phu nhân, ta mặc dù là người của thôn Đại Khê, thế nhưng nói thật với ngài, trong thôn người đi lại không nhiều, đường đi cũng không bằng phẳng. Đồ trong xưởng muốn bán ra ngoài thì việc vận chuyển cũng đã tốn không ít công sức, ngài không nhất định kiếm được tiền."

Lời nói này của Tam thúc tổ cũng thật lòng suy nghĩ cho cô.

Hắn nhìn Cố Vân Đông trẻ tuổi, chỉ sợ cô đang tìm một thôn vắng vẻ để luyện kỹ năng, rất nhiều chuyện không lên kế hoạch rõ ràng, trong tương lai nếu buôn bán không nổi nữa lại vứt bỏ mặc kệ, một mớ hỗn độn này lại để cho thôn Đại Khê giải quyết.

"Thiệu phu nhân bọn ta thật lòng cảm ơn ngài, nếu không ngài xem xét một chút, có còn muốn thứ khác hay không?"

Cố Vân Đông cười nghe bọn họ nói xong thì nói: "Tạ thôn trưởng, Tam thúc tổ, không biết các ngươi có nghe qua thôn Vĩnh Phúc chưa? Chính là thôn Vĩnh Phúc huyện Phượng Khai phủ Tuyên Hoà."

Tạ thôn trưởng và những người khác sửng sốt, thôn Vĩnh Phúc?

Bình Luận (0)
Comment