Chương 1408: Tiểu thư nhà ta chính là chủ nhân của xưởng Cố gia
Cố Vân Đông cười nói: “Chưa nghe nói qua cũng không quan trọng, ta……”
“Ngài nói thôn Vĩnh Phúc, là thôn làm ra đường trắng và mứt để buôn bán?” Tạ trưởng thôn vội vàng ngắt lời cô.
Cố Vân Đông gật đầu: “Quả thật là thôn Vĩnh Phúc đó.” Lúc trước cô đã biết, thanh danh của thôn Vĩnh Phúc đã bay xa, lúc cô đến huyện Tĩnh Bình đi dạo, chợt nghe thấy có mấy người đi buôn bàn luận về thôn mình.
Nếu Tạ trưởng thôn cũng biết, vậy thì dễ làm hơn nhiều.
“Tạ trưởng thôn, nếu ngươi đã biết đến thôn Vĩnh Phúc, vậy cũng nên nghe nói qua thôn Vĩnh Phúc có thể phát triển như ngày hôm nay, ngay từ đầu vốn dựa vào một xưởng nhỏ."
Tam thúc tổ gật đầu: “Ta cũng nghe nói qua thôn này, bên chúng ta có rất nhiều người đều gọi nó là thôn Bạch Đường. Nghe nói thôn kia ban đầu cũng chỉ là một thôn bình thường, nhưng hiện giờ nhà nào cũng dư dả, phòng ốc đều mới tinh. Không ít người dân trong thôn đều dựa vào xưởng kia để có cuộc sống tốt hơn, Thiệu phu nhân đột nhiên nhắc tới thôn Vĩnh Phúc, ý của ngài là…… Thôn Đại Khê của chúng ta cũng có thể trở thành thôn Vĩnh Phúc thứ hai sao?”
Nhưng lời này vừa nói ra miệng, ngay cả Tam thúc tổ cũng cảm thấy không đáng tin.
Nếu thật sự ai cũng có năng lực kia, dựa vào một xưởng nhỏ đã có thể kéo theo sự phát triển của một thôn, vậy thiên hạ này còn có địa phương nào nghèo sao?
Vị phu nhân này quả nhiên vẫn còn quá trẻ, ý tưởng tốt, chỉ là không thực tế.
Tam thúc tổ âm thầm thở dài, vừa định lắc đầu, ai ngờ Đồng Thủy Đào bên cạnh Cố Vân Đông lại tiến lên một bước, hơi mang theo chút tự hào nói: “Không phải là có thể trở thành thôn Vĩnh Phúc thứ hai, mà là nhất định sẽ trở thành thôn Vĩnh Phúc thứ hai.”
Mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, lời này nói ra, cũng không ngượng miệng sao?
Đồng Thủy Đào nhịn xuống kích động trợn trắng mắt, hừ một tiếng: “Các ngươi biết xưởng ở thôn Vĩnh Phúc kia, vậy chắc các ngươi cũng biết xưởng kia gọi là xưởng Cố gia chứ? Vừa vặn, tiểu thư nhà ta họ Cố, hiện giờ nàng muốn xây xưởng, gọi là xưởng Cố gia.”
Mọi người kinh ngạc, đột nhiên nhìn về phía Cố Vân Đông: “Ý của các ngươi là, là..."
Đồng Thủy Đào gật đầu: “Tiểu thư nhà ta chính là chủ nhân sáng lập ra xưởng Cố gia, năm năm trước, khi xưởng Cố gia xưởng mới vừa xây lên, thật sự cái gì cũng không có, đi đến bước này, chính là dựa vào quyết sách anh minh của tiểu thư nhà ta. Các ngươi chưa thấy qua xưởng Cố gia, cho nên không biết tình hình cụ thể, ngược lại ta có thể nói cho các ngươi một chút.”
Mọi người vẫn còn đang khiếp sợ chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy Đồng Thủy Đào tiếp tục blah blah.
“Hiện giờ có hai xưởng Cố gia, một xưởng ở thôn Vĩnh Phúc, còn một xưởng ở kinh thành, nơi này là xưởng thứ ba trong kế hoạch của tiểu thư nhà ta. Bên kinh thành kia không cần phải nói, cho dù không làm gì, việc làm ăn vẫn luôn không thiếu. Nhưng xưởng ở thôn Vĩnh Phúc, lại thay đổi toàn bộ thôn thậm chí là toàn bộ huyện thành.” MAyy dich
“Không nói cái khác, xưởng Cố gia mở ra không bao lâu, tiểu thư nhà ta vì thuận tiện, đã xây lại đường trong thôn, hai chiếc xe ngựa đi qua lại cũng không sao. Có con đường đó, hơn nữa xưởng hoạt động tốt, sản lượng đường trắng cao, không ít thương nhân đến trong thôn nhập hàng, giao hàng. Dòng người lập tức nhiều lên, người ngày một nhiều, nhu cầu cũng nhiều hơn. Không ít thương nhân từ phương xa tới cần nơi nghỉ chân ăn uống, cho nên dưới sự quản lý của trưởng thôn Vĩnh Phúc, thôn Vĩnh Phúc nhanh chóng dựng lên các loại cửa hàng ăn uống. Nhà của người dân trong thôn cũng dọn dẹp một số phòng, đặc biệt cho người đi buôn ngủ lại.”
“Còn nữa, bởi vì xưởng Cố gia cần lượng trái cây lớn, người trong thôn cũng trồng theo, loại trái cây tốt xưởng Cố gia sẽ cân nhắc thu mua.”
“Cứ theo tuần hoàn như vậy, tiền bạc trong tay người dân trong thôn càng ngày càng nhiều, ngay cả thôn xóm xung quanh cũng được hưởng lợi. Đương nhiên, giàu có nhất vẫn là thôn Vĩnh Phúc, trước khi chúng ta rời khỏi thôn, còn nghe trưởng thôn nói, định quy hoạch lại thôn một chút. Xây dựng những ngôi nhà thành từng hàng, như vậy thôn cũng sạch đẹp, thương nhân lui tới cũng tiện.”
“Đương nhiên, quan trọng nhất là, hiện giờ thôn Vĩnh Phúc, có nhiều bà mối lui tới nhất trong mười dặm tám trấn gần xa. Thanh niên trong thôn không lo cưới, cô nương cũng không lo gả, thậm có người cưới được cô nương trong thôn Vĩnh Phúc, sẽ trực tiếp định cư trong thôn. Dân số của cả thôn Vĩnh Phúc ngày càng nhiều, con cháu ngày càng phát triển thịnh vượng.”
“Nhà nào cũng có thịt ăn, một ngày ba bữa mỗi bữa đều có thể ăn no. Mùa đông cũng không cần lo lắng sẽ tê cóng chết, hiện tại chỉ cần trong nhà có bé trai, đến một độ tuổi nhất định đều sẽ được đưa đến tư thục đọc sách. Ngay cả bé gái được gia đình yêu thương cũng sẽ nghĩ cách để cô bé đó biết chữ. Bởi vì tiểu thư nhà ta nói, xưởng tuyển người, hoặc đề bạt lên làm quản sự, đều sẽ ưu tiên những người biết chữ.”
Những điều Đồng Thủy Đào nói quả thực quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức đám người Tạ trưởng thôn không đành lòng ngắt lời.
Đây thật sự là một thôn sao? Ngay cả huyện Tĩnh Bình của bọn hắn cũng không có điều kiện như vậy.
Nhưng, nhưng những người đã đi qua phủ Tuyên Hòa, hình như cũng nói như vậy.
Nếu thôn Đại Khê của bọn hắn cũng có thể có cuộc sống như vậy thì cho dù bọn hắn chết, cũng không hối tiếc.
Không chỉ có bọn hắn, ngay cả Doãn bộ đầu và mấy bộ khoái này cũng bị cuộc sống mà Đồng Thủy Đào miêu tả hấp dẫn. Thôn Vĩnh Phúc kia, đương nhiên bọn hắn cũng đã nghe qua, nhưng những lời đồn đó đều nghe từ người khác nói, chỉ biết đại khái, cụ thể như thế nào thì không nói ra được, cho nên càng nghe càng càng thấy khoác lác.
Những điều Đồng Thủy Đào nói mới là cuốc sống chân chính mà bọn họ khao khát.
Vẫn là Tạ trưởng thôn hơi ổn định được, thấy Đồng Thủy Đào nói xong, lập tức hít sâu một hơi, nhìn về phía Cố Vân Đông: “Ngài, ngài thật sự là người gây dựng nên xưởng Cố gia, Cố chủ nhân sao?”
Lời này của hắn vừa nói ra, Doãn bộ đầu chợt giật mình phục hồi lại tinh thần.
Thiệu phu nhân họ Cố, nhưng…… Không thể là Cố chủ nhân chứ? Nếu thật sự là vậy thì sao Thiệu đại nhân lại muốn tới nơi này làm quan? Phu nhân làm sao có thể buông bỏ gia nghiệp lớn như vậy, đi theo tới đây chịu khổ cùng chứ?
Cố Vân Đông lại bình tĩnh: “Ta là Cố chủ nhân, nếu trưởng thôn không tin, ta có thể dẫn ngươi đến huyện nha, hiện giờ huyện lệnh đại nhân có thể làm chứng cho ta.”
“Vậy, vậy ngài thật sự có thể khiến nhà nào trong thôn Đại Khê chúng ta cũng có cuộc sống dư dả sao?”
“Ít nhất, chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề gì, lại cần cù chịu khó, có cơ hội, khẳng định sẽ không sống quá kém." Cô đương nhiên không thể đưa ra bảo đảm gì, cô chỉ muốn mua đất, không phải muốn để toàn bộ thôn lên vai mình.
Nhưng cô vừa nói như vậy, Tạ trưởng thôn ngược lại yên tâm hơn rất nhiều.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Ta, chúng ta thương lượng một chút.”
“Đương nhiên có thể.”
Điều kiện hai bên đều đã đưa ra, nhìn lại chỗ tốt Cố Vân Đông đưa ra càng thêm mê hoặc.
Trưởng thôn và tộc lão muốn làm thôn phát triển, đối với dụ hoặc như vậy căn bản không có cách nào chống cự được.
Quả nhiên, gần như không mất bao nhiêu thời gian, bọn họ đã thương lượng xong trở lại.
Thậm chí Tạ trưởng thôn không khống chế được biểu tình có chút kích động: “Nếu, nếu phu nhân thật sự là Cố chủ nhân kia, vậy mảnh đất đó, đừng nói bán cho phu nhân, đưa cho phu nhân cũng không sao.”