Chương 1409: Hai bên thoả thuận bạc xong
Đưa cho cô??
Cố Vân Đông cười lắc đầu, cô cự tuyệt nói: “Hai bên phải thoả thuận bạc rõ ràng, ta cũng không muốn lấy không mảnh đất đó mà không trả gì, như vậy ta sẽ có rất nhiều ràng buộc, không cách nào buông tay được.”
“Điều này……” Tạ trưởng thôn quả thật có tâm tư của riêng mình, nếu lấy miếng đất kia cho Thiệu phu nhân, vậy sau này người dân của thôn bọn họ nhất định sẽ có nhiều cơ hội đi làm.
Nhưng Cố Vân Đông cũng đã làm ăn nhiều năm, chưa kể hiện giờ phu quân của cô là huyện lệnh của huyện Tĩnh Bình, cô không thể khiến người ngoài nói cô ỷ thế hiếp người. Cho dù không phải, cô cũng sẽ không tham lam vì một món lợi nhỏ như vậy.
Nếu sau này người dân thôn Đại Khê có điều bất mãn với cô, chỉ cần dùng lý do này là có thể giết chết cô rồi.
“Tạ trưởng thôn, xưởng là việc làm ăn riêng của ta, ta có thể cho một vài cơ hội thích hợp, nhưng không thể đưa bản thân mình vào thế bị động. Miếng đất kia, nếu các ngươi có thể bán, thì ta sẽ dựa theo giá thị trường mà mua, đương nhiên, các ngươi nâng giá cao hơn một chút cũng không sao. Nhưng nếu ra giá quá cao, ta chỉ có thể tìm một chỗ khác để xây dựng xưởng.”
Vừa nghe cô muốn tìm một chỗ khác, mấy người Tạ trưởng thôn lập tức trở nên lo lắng.
Một cơ hội có thể giúp thôn thoát khỏi nghèo và làm giàu như vậy, sao có thể bỏ qua chứ? Huống chi, vị trí địa lý tốt cũng không phải chỉ có một mình thôn Đại Khê, Cố chủ nhân lại muốn tìm kiếm thì sẽ có rất nhiều địa phương.
Nếu hắn cứ như vậy tiễn người đi mất, nhất định sẽ phải hối hận.
Tạ trưởng thôn lập tức nói: “Được, vậy dựa theo lời Cố chủ nhân nói, mua theo giá thị trường.”
Người đàn ông trung niên phía sau hắn há miệng, tiến đến bên cạnh Tạ trưởng thôn nhỏ giọng nói: “Ngươi không định xác nhận thân phận của nàng ấy trước sao?” Điều kiện tiên quyết để bán đất, là chứng thực nàng ấy có phải là Cố chủ nhân của Thôn Vĩnh Phúc kia.
Tam thúc tổ liếc xéo hắn một cái, nói: “Có Doãn bộ đầu của huyện nha ở đây, còn có điều gì phải lo lắng? Nếu ngay cả quan phủ chứng minh cũng không tin được, vậy chúng ta còn có thể tìm ai để chứng minh thân phận Cố chủ nhân đây? Đúng không, Doãn bộ đầu?”
Doãn bộ đầu: “……” Hiện tại hắn tỏ vẻ mình còn rất bình tĩnh.
Nội tâm hắn vô cùng khiếp sợ cũng không hề thua kém gì mấy người trong nhà chính này, Thiệu phu nhân lại là Cố chủ nhân? Việc này hắn cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng vẻ mặt của phu nhân tự tin như vậy làm cho hắn căn bản không nói nên lời nghi ngờ.
Trong lòng hắn nhất thời không cách nào tiêu hóa được lượng tin tức lớn như vậy, chỉ có thể cười gượng nói: “Đúng vậy……” Vẫn nên trở về hỏi đại nhân một chút.
Cố Vân Đông nói: “Một khi đã như vậy, vừa hay thừa dịp thời gian còn sớm, chúng ta đi đo đất trước, sau đó đến huyện nha một chuyến, để lấy khế ước đất?”
Tạ trưởng thôn cắn chặt răng: “Được.”
Hắn nhìn thoáng qua khế đất trong tay, trong lòng âm thầm thở dài, lúc nãy mới vừa lấy về ……
Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng động tác bọn hắn đi tới mảnh đất hoang kia cũng không chút do dự.
Mấy người lần lượt đi ra khỏi cửa, người dân vốn đang đứng ngoài cửa thấy thế, vội vàng tiến lên hỏi tình hình.
Nhưng mà Tạ trưởng thôn xua tay, nói bọn họ đi ra chỗ khác, sau đó đi ở phía trước.
Mấy người Tam thúc tổ cũng đi theo phía sau, toàn bộ người dân trong thôn Đại Khê đều không hiểu chuyện gì. Hai mặt nhìn nhau, không nhịn được cũng đi theo.
Trong khoảng thời gian ngắn, số lượng người đi đến mảnh đất kia cũng có chút khổng lồ.
Không bao lâu, bọn họ đã đến nơi.
Doãn bộ đầu và hai bộ khoái động tác rất mau lẹ, lập tức bắt đầu đo diện tích.
Mảnh đất này tổng cộng có mười lăm mẫu đất, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nhưng bởi vì đã bỏ hoang nhiều năm, trên mặt đất cỏ dại mọc um tùm, thoạt nhìn dọn dẹp cũng phải mất một thời gian.
Cố Vân Đông đi theo hai vòng, ngay sau đó quay đầu nói với Tạ trưởng thôn: “Ta muốn thuê một vài người trong thôn dọn dẹp sạch cỏ, mỗi ngày mỗi người sẽ được hai mươi văn tiền, không biết Tạ trưởng thôn có thể giúp ta việc này hay không.”
“Đương nhiên có thể.” Xưởng còn chưa xây lên đã bắt đầu kiếm được tiền, Tạ trưởng thôn lập tức lên tinh thần.
Những thôn dân phía sau cách khá xa, không nghe được bọn họ nói gì.
Chỉ cảm thấy trưởng thôn bọn họ đã rất lâu rồi không có lộ ra vẻ kích động như vậy, cũng không biết phu nhân kia có địa vị như thế nào, bọn họ muốn mua mảnh đất hoang kia?
Mấy người Doãn bộ đầu đã đo đất xong, bên này Cố Vân Đông và Tạ trưởng thôn của bọn họ cũng đã thương lượng giá cả xong, đoàn người lập tức quyết định khởi hành đến huyện nha, để hoàn thành thủ tục, và mọi thứ có thể bắt đầu chuẩn bị.
Tam thúc tổ đã lớn tuổi, cho nên cuối cùng là Tạ trưởng thôn và người đàn ông trung niên kia, cùng với con trai trưởng của Tạ trưởng thôn lên đường cùng Cố Vân Đông.
Nhà trưởng thôn có một chiếc xe bò, con trai cả của Tạ gia đẩy xe lên ngồi, sau đó trực tiếp xuất phát.
Bọn họ vừa đi, các thôn dân đã xông tới, bàn luận sôi nổi dò hỏi Tam thúc tổ về tình hình.
Chuyện vẫn chưa được xác nhận, Tam thúc tổ cũng không tiện nói nhiều, chỉ là xua tay nói: “Chờ trưởng thôn từ huyện nha trở về, các ngươi sẽ biết chuyện, đều về làm việc của mình trước đi. Đến buổi tối, mỗi nhà cử một người ra đây, tới sân phơi thóc để được thông báo.”
Cảm thấy như có chuyện trọng đại.
Mọi người càng thêm ngứa ngáy, nhưng Tam thúc tổ đã xoay người trở về.
Bên kia, lúc Cố Vân Đông bọn họ đến huyện nha, Thiệu Thanh Viễn cũng đã mang theo Hồng chủ bộ trở lại.
Bọn họ đi giải quyết vụ chiếm đất của một nhà khác, bởi vì khoảng cách không xa, hơn nữa hiện giờ người chiếm đất không có chỗ dựa, không dám cậy mạnh trước mặt huyện lệnh mới tới, chẳng những trả lại ngay tại chỗ, còn bồi thường không ít tiền, còn bị Thiệu Thanh Viễn phán tội theo luật pháp, tống vào đại lao.
Ba người Tạ trưởng thôn lần đầu tiên nhìn thấy huyện lệnh đại nhân mới tới, vội vàng tiến lên vài bước hành lễ.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, sau đó hỏi Doãn bộ đầu: “Mọi chuyện đều đã làm xong rồi sao?”
“Bẩm đại nhân, đã làm xong.” Trong lúc trả lời, hắn ngẩng đầu vài lần, có chút muốn nói lại thôi.
Dù đã đi hết một đoạn đường, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút không chân thật, phu nhân thật sự là Cố chủ nhân sao? MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn giữ chặt tay Cố Vân Đông, nói: “Nàng vất vả rồi.”
Ba người Tạ trưởng thôn: “……”
Vì sao Thiệu đại nhân lại kéo tay Thiệu phu nhân? Khoan đã, Thiệu đại nhân, Thiệu phu nhân??
Thiệu phu nhân là huyện lệnh phu nhân??
Tạ trưởng thôn trợn trừng hai mắt, thì ra là thế, thì ra là thế.
Chẳng trách trong chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, chuyện của mảnh đất hoang kia đã được giải quyết. Có huyện lệnh phu nhân lên tiếng thay bọn hắn, đại nhân tự nhiên sẽ nghiêm túc coi trọng.
Vậy thì Thiệu phu nhân là thân phận của Cố chủ nhân ……
Người đàn ông trung niên phía sau Tạ trưởng thôn khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Đại nhân sẽ không vì giúp phu nhân, mà giả bộ chứ?”
Tạ trưởng thôn quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Sao có thể? Lừa gạt chúng ta có chỗ nào tốt cho đại nhân chứ, ngươi đừng suy nghĩ lung tung.”
Hai người bọn họ nói chuyện rất nhỏ, những người khác đều không nghe thấy.
Lúc này Cố Vân Đông đã nói đến chuyện mình mua mảnh đất hoang kia để xây xưởng.
Thiệu Thanh Viễn nghe vậy thở dài, liếc nhìn mấy người Tạ trưởng thôn, nói: “Đã sớm nói với nàng, không cần mệt mỏi như vậy, việc phát triển kinh tế của huyện Tĩnh Bình, tự ta nghĩ cách.”