Chương 1418: Chia kẹo.
Sau đó Lý Năng phát hiện thái độ Lưu huấn đạo đối xử với mình khác hoàn toàn so với Thái Việt.
Mặc dù thường ngày Lưu huấn đạo cũng thường tiếp xúc với bọn họ nhưng hắn vẫn ra vẻ trịnh thượng.
Trái lại đối với con cháu nhà giàu giọng điệu lại ôn hòa nhã nhặn, nhưng vẫn thiếu chút gần gũi. Chỉ khi đối diện với Thái Việt thái độ kia mới có thể được coi là cung kính.
Chắc chắn thân phận người này không tầm thường.
Không chỉ có Lý Năng nghĩ như vậy mà những người khác cũng như thế.
Bởi vậy mà sau khi tiết học kết thúc, Tào phu tử rời đi, tất cả các học tử trên giảng đường đều ngồi yên tại chỗ không ai đi ra ngoài.
Nhưng bọn họ vẫn nhìn Thái Việt thì thầm bàn luận.
Cuối cùng, vẫn là tên cầm đầu đám con cháu nhà giàu Phạm Ỷ Lâm đứng dậy chào hỏi với Thái Việt.
Hắn đi thẳng tới bên cạnh Thái Việt, người ngồi vị trí đó thấy hắn thì lập tức rời đi.
“Đệ là Thái Việt?” Phạm Ỷ Lâm mở miệng cười: “Ta chưa từng thấy đệ ở huyện Tĩnh Bình, nhà Thái học đệ ở đâu? Sao lại tới đây học?”
Câu hỏi này, hắn chưa tới đã biết chắc chắn sẽ bị hỏi.
Thằng bé cũng không dấu diếm mà lặp lại lời vừa nói với Lưu huấn đạo.
Đồng môn khác trong học đường đều dỏng tai nghe, thật kinh ngạc, thì ra là từ kinh thành tới.
Chỉ là nếu cha mẹ đều đã mất, sao lại Lưu huấn đạo còn thân thiết với thằng nhóc như vậy? Đoán chừng biểu thúc và biểu thẩm của nó không phải người tầm thường.
Phạm Ỷ Lâm muốn tìm hiểu thêm nhưng hắn biết lần đầu gặp mặt hỏi nhiều không tốt, bởi vậy chuyển trọng tâm đề tài hỏi thằng bé chuyện ở kinh thành.
Mọi người ở đây chưa từng tới kinh thành, người của ba phái cũng tò mò nhích sang bên cạnh nó nghe thử rốt cuộc đế đô phồn hoa trông như thế nào.
Lúc trước ở bến tàu Thái Việt bị đứa nhỏ cùng tuổi đánh, vì thế sau này mới trở nên nhút nhát, đặc biệt sợ những đứa trẻ cùng tuổi mình.
Ngược lại, những người nhỏ hơn hoặc lớn hơn mình rất nhiều thì lại có thể bình tĩnh giao lưu.
Cũng may học tử ở trường huyện nhỏ nhất cũng đã mười ba mười bốn tuổi, lớn hơn Thái Việt rất nhiều, nên thằng bé cũng bớt lo lắng chút ít.
Phạm Ỷ Lâm nghe cách nói là biết Thái Việt không phải kẻ nghèo hèn.
Ngay cả trước khi cha mẹ nó qua đời rất có thể thân phận cũng không thấp.
Hắn có lòng muốn kết bạn, cũng biết người này thuộc về vòng kết nối của bọn họ nên có ý muốn mời nó gia nhập đội của mình.
Thái Việt cũng đi theo hắn kết bạn hết người này đến bạn học khác, có người đi cùng nên thằng bé không cần phải gò bó như vậy nữa.
Thấy vậy hai người Lý Năng và Triệu Cảnh tụt hứng.
Có lẽ sau này Thái Việt không đi cùng với bọn họ nữa? Người có tiền chơi cùng kẻ có tiền không có gì là lạ.
Ai ngờ chưa được bao lâu, Thái Việt lại đứng dậy, lấy ra một cái bọc từ trong cái túi kỳ lạ của mình.
Sau đó chia kẹo cho mấy người Phạm Ỷ Lâm.
Phạm Ỷ Lâm sửng sốt: “Đây là...”
“Đây là kẹo vị trái cây, cái này chắc là vị cam, còn có cả vị nho, vị lê. Đệ có rất nhiều loại, các huynh nếm thử đi.”
Tất nhiên Phạm Ỷ Lâm đã từng ăn kẹo, có cả kẹo vị trái cây. Nghe nói loại kẹo này không hề rẻ, cũng rất khó nhập hàng, cha hắn cũng là do thương nhân tặng mới có.
Không ngờ Thái Việt lại có thể tùy ý cho mỗi người hai viên như vậy?
Thứ đó không giống kẹo mạch nha bình thường, Phạm Ỷ Lâm lập tức bóc bỏ vào miệng.
Những người khác thấy thế cũng nhao nhao lấy kẹo ăn.
Vừa đưa vào miệng, ánh mắt lập tức sáng bừng lên.
Đám người Lý Năng nhìn qua, thấy mấy tên con nhà giàu từng ăn không ít đồ tốt mà vẻ mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất thời nuối nước miếng.
Cũng không biết kẹo này ngon như thế nào mà có thể khiến những người này ngạc nhiên đến vậy.
Ai ngờ sau khi Thái Việt phân hết cho mấy người Phạm Ỷ Lâm, lại đi tới trước mặt Thiệu Cảnh lấy từ trong túi ra hai viên kẹo đặt lên bàn trước mặt hắn.
Triệu Cảnh giật mình, Phạm Ỷ Lâm cũng ngây người, Lý Năng thì tròn xoe mắt nhìn.
Tại sao...cho Triệu Cảnh?
“Đệ, đệ cho ta kẹo?” Triệu Cảnh không chắc chắn hỏi.
Thái Việt gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tại sao lại cho ta?”
Thái Việt kinh ngạc đáp: “Huynh không phải đồng môn của đệ sao? Đây là kẹo, là lễ gặp mặt đồng môn, tất nhiên là ai cũng có.”
Thực ra thằng bé không thích chia cho Lý Năng nhưng như vậy sẽ không công bằng. Cũng không biết biểu thúc muốn chấn chỉnh trường huyện như thế nào nên hắn vẫn đối xử công bằng trước đã, để tránh bị Lưu huấn đạo đoán được mình và biểu thẩm thấy được hành vi của mấy người Lý Năng nên chuẩn bị trước.
Triệu Cảnh nghe xong lời thằng bé nói, hồi lâu mới định thần lại.
Đồng môn...
Thái Việt vượt qua hắn, đi thẳng tới người phía sau.
Triệu Cảnh đột nhiên tỉnh táo lại, kéo thằng bé: “Đợi đã, đệ, đệ cho ta quà gặp mặt, nhưng ta...không có quà đáp lễ.”
Thái Việt: “Không cần quà đáp lễ, đệ mới tới huyện Tĩnh Bình, có rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ. Sau này nếu không biết gì còn cần mọi người chỉ bảo, đến lúc đó mọi người không từ chối đệ là được.”
Những lời này của thằng bé là thật lòng, thằng bé đích thực nghĩ như vậy, không có ý thay đổi.
Triệu Cảnh không thể không buông tay, Thái Việt xuống bàn dưới tiếp tục phát kẹo.
Lúc phân đến Lý Năng, người này lập tức hớn hở, vô cùng tự tin nói: “Thái học đệ, đệ yên tâm, nếu có gì không hiểu cứ việc hỏi ta, ta biết cái gì chắc chắn sẽ nói.”
Phạm Ỷ Lâm cười khẩy, bản thân mấy cân mấy lạng còn không biết? Mặt trơ mày tráo mới nói ra được những lời như vậy.
Nhưng khi Thái Việt tới bên cạnh hắn, ánh mắt Phạm Ỷ Lâm lại trở nên phức tạp.
Tới giờ cơm trưa, hắn kéo Thái Việt sang một bên hỏi nhỏ: “Đệ hà tất phải phân kẹo cho bọn chúng? Định kết bạn sao?”
Thái Việt cau mày: “Không phải mọi người đều là đồng môn sao?”
“Nhưng bọn chúng nghèo, còn không trả nổi tiền học phí.”
Thái Việt mím môi, lại ngẩng đầu lên với vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng Phạm sư huynh, đệ cũng là kẻ không xu dính túi. Nếu không phải biểu thúc biểu thẩm thương hại đệ vậy có lẽ đệ cũng không được đi học. Huynh có điều không biết, thật ra mấy tháng trước đệ còn làm khuân vác ở bến tàu đến cơm còn không có mà ăn.”
Phạm Ỷ Lâm ngạc nhiên: “Đệ đùa ta sao?”
“Đệ nói thật, bây giờ đệ có thể tả chính xác cảnh vật bến tàu cho huynh xem.”
“Nhưng, nhưng mà, nhưng mà đệ còn chưa được mười tuổi, sao lại có thể làm việc ở bến tàu chứ? Mà đệ vẫn còn là đồng sinh, nhìn có vẻ được sinh ra ở gia đình giàu có, lời nói và cử chỉ khác xa với học tử ở thôn quê.” Điều hắn nói là hành vi của Thái Việt, đến cả hắn cũng cảm nhận được quý khí, trong tiềm thức hắn cũng muốn học theo.
“Tuy đệ còn nhỏ, nhưng đệ đã trải qua rất nhiều chuyện mà rất nhiều người cả đời chưa từng trải qua, trái tim đệ thực sự đã già lắm rồi.”
Phạm Ỷ Lâm nhìn bộ dạng ông cụ non của thằng bé thì không nói gì “...”