Chương 1419: Lại tiếp tục dạy.
Thái Việt lại thở dài, còn dùng loại ngữ khí của người từng trải nói: “Đừng bắt nạt người trẻ nghèo khó.”
Dứt lời, thằng bé lắc đầu, xoay người quay lại giảng đường.
Phạm Ỷ Lâm sững sờ, nửa ngày sau vẫn cứ nhìn về phía Thái Việt, muốn nhìn thấu vẻ già nua của thằng bé, nhưng chỉ nhìn thấy hạt đậu đỏ ngồi ngay ngắn ở trước bàn, dáng người nghiêm chỉnh nghe tiên sinh giảng bài, đến cả tiếng đọc sách cũng đều tinh tế nhẹ nhàng.
Phạm Ỷ Lâm định tát cho mình một cái, hắn cho rằng bản thân bị Thái Việt lừa dối. Đợi tới chiều tan học hắn lại muốn tìm Thái Việt nói chuyện.
Ai ngờ tiểu tử này tan học thì nhanh chóng thu dọn sách vở bỏ vào tay nải không ngoảnh đầu lại mà đi thằng về nhà.
Nghe xong chuyện trải qua một ngày của Thái Việt, Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử thi nhau ôm bụng cười ha hả. Trì Trì ngồi trên đùi Thái Việt không phân biệt được gì nên cũng khanh khách cười theo.
Mà Thiệu Thanh Viễn lại chau mày trầm mặc, thấy Thái Việt nói xong thì nói thằng bé về phòng nghỉ.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử vẫn muốn nghe thêm nên đành theo thằng bé rời đi.
Trì Trì được bọn họ ôm vào trong lòng, bốn người nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Bọn họ vừa đi phòng khách lại trở về dáng vẻ yên tĩnh.
Thiệu Thanh Viễn chế nhạo: “Một trường huyện còn chưa đến ba mươi học trò mà lại chia làm ba phái.”
Những học trò đó không chỉ thiếu tri thức mà còn thiếu nhiều phẩm đức giáo dục khác.
Đến cả Thái Việt còn biết không được ức hiếp người trẻ nghèo, vậy mà trường học lại sử dụng chữ “nghèo” một cách vô cùng sinh động.
Cố Vân Đông cũng gật đầu tán thành, ngồi cạnh hắn uống một ngụm nước rồi nói: “Chàng tính khi nào chấn chỉnh trường huyện?”
Thiệu Thanh Viễn: “Đợi giáo dụ trường huyện tới lần nữa.”
Nhưng hắn không ngờ vị giáo dụ này lại tùy tiện như vậy, hắn vừa nói xong, sáng sớm hôm sau hắn vừa tới nha môn lại thấy giáo dụ chán nản chạy tới.
Hắn vừa tới đã than khổ nói trong khoảng thời gian nãy đã nghĩ rất nhiều cách nhưng chỉ xoay sở được hai mươi lượng bạc đến tiền mua giấy mực cho học tử cũng không đủ, thật sự cùng đường rồi, xin Thiệu Thanh Viễn giúp đỡ.
Thiệu Thanh Viễn công nhận hắn đã tận tâm làm việc chỉ là cách thức làm việc này quả thực khiến người ta không dám khen tặng.
Giáo dụ nói như thể thê thảm lắm vậy, giống kiểu nếu không có thêm tiền thì trường huyện này không thể trụ được, những học tử kia sẽ không có sách đọc, tương lai học tử huyện Tĩnh Bình sẽ ngày càng ít, sau đó sẽ càng ngày càng tụt hậu.
Thiệu Thanh Viễn thấy hắn nói chảy cả nước mắt chỉ có thể day day trán đứng dậy khỏi bàn án nói: “Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ tới trường huyện một chuyến.”
Giáo dụ sửng sốt, đợi tới khi phản ứng được thì trên mặt lập tức hiện lên hào quang sáng chói: “Đại nhân, ngài nói, ngài nói...”
Nhưng sau đó lại chau mày, không phải cho bạc là được rồi sao? Sao còn phải tới trường huyện làm gì?
Nhưng không sao, chỉ cần đại nhân quản là được. Đợi đến lúc thấy học tử trường huyện không trụ được nữa sẽ cho bạc.
Giáo dụ vội vã dẫn đường, Thiệu Thanh Viễn gọi Thiệu Văn đi cùng.
Trường huyện cách đó không xa, ba người cứ thế đi bộ đến.
Tới trường huyện, người gác cổng nhanh mắt chạy đi tìm mấy người Lưu huấn đạo.
Sau khi Thiệu Thanh Viễn vào cửa thì chỉ thấy hai người ra đón.
Lưu huấn đạo hơi khó hiểu, hôm qua hắn mới cho Thái Việt nhập học, hôm nay Thiệu đại nhân đã lại tới trường huyện.
Có vẻ như vị Thiệu đại nhân này tới là vì cháu trai mình.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu với hai người họ. Trường huyện có hai vị huấn đạo, hắn biết vẫn còn một vị huấn đạo đang ở bên ngoài tính tiền, vị huấn đạo kia là một tay giáo dụ nâng đỡ, vì vậy tính tình giống hệt giáo dụ, đều có hơi...não tàn.
Bởi giống nhau nên toàn bộ trường huyện về cơ bản đều do vị Lưu huấn đạo này phụ trách.
Thiệu Thanh Viễn đứng ở trước sân, ngẩng mắt nhìn quanh một vòng trường huyện, quả thật là đẹp hơn huyện nha rất nhiều.
Hôm nay trời quang mây tạnh, gió mát hiu hiu, khiến ngôi trường này càng thêm dễ chịu và yên tĩnh, làm cho con người ta quyến luyến không rời.
Thiệu Thanh Viễn cũng chưa vào trong phòng mà chỉ ngồi lên ghế đá cách đó không xa, nói chuyện với Tào phu tử: “Hôm nay học tử trường huyện có mặt cả chứ?”
“Có đủ.” Đến cả Phương Sùng Tuấn hôm qua xin nghỉ phép nhưng chỉ vì lời nói của Lưu huấn đạo nên cũng phải cố lết tấm thân bệnh tật tới trường.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Vậy phiền phu tử đi gọi tất cả mọi người tới đây, bổn quan có chuyện muốn nói.”
“Vâng, thưa đại nhân.” Tào phu tử chắp tay, nhanh chóng rời đi.
Ngồi chờ vô vị như vậy thực sự có hơi gượng gạo, Lưu huấn đào bèn cười nói: “Thực vất vả cho đại nhân trăm công nghìn việc bớt chút thời gian tới trường huyện này chỉ đạo nhắc nhở học tử.”
Hắn nghĩ Thiệu Thanh Viễn vì Thái Việt mà tới nhưng ngoài mặt vẫn muốn nói một cách đường hoàng.
Hắn tự cho mình hẳn đã nói đúng ý Huyện thái gia.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn chỉ nhìn hắn cười nhạt, sau đó cúi đầu uống trà.
Tào phu tử đi rất nhanh mà quay lại cũng rất nhanh.
Đám học tử đằng sau hắn nghe nói Huyện thái gia tới thì lập tức chỉnh trang áo mũ, lục tục đi theo sau phu tử.
Tính thêm cả Thái Việt là tổng cộng có hai mươi tám vị học tử.
Thiệu Thanh Viễn nhìn Thái Việt trước, sau đó mới nhìn sang những người khác.
Giống như ngày hôm qua đã nghe được, những người này tổng cộng chia làm ba phái rõ rệt, không ai liên quan đến ai. Chỉ có Thái Việt dáng người nhỏ bé đứng hàng đầu.
Giáo dụ đứng đằng sau Thiệu Thanh Viễn tiến lên trước nói mấy câu sau đó nhìn Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn buông chén trà sau đó nói với mọi người: “Hôm nay bổn quan tới đây để xem tình hình học tập của mọi người như thế nào.”
“Đa tạ đại nhân quan tâm.” Chúng học tử mở lời cung kính.
Nhưng trong lòng bọn họ vẫn rất nghi hoặc, nếu muốn xem bọn họ học tập, sao không tới giảng đường mà lại gọi bọn họ tới đây?
Thiệu Thanh Viễn tiếp tục nói: “Trừ việc đó ra, bổn quan còn một chuyện khác muốn nói. Ta nghe giáo dụ đại nhân nói, mọi thứ ở đây rất khó khăn, nhất là việc tiền học phí và dụng cụ học tập đúng không?”
Phạm Ỷ Lâm đứng trong đám người thầm bĩu môi, bọn họ chẳng thấy khó khăn gì.
Ba người Lý Năng lại lộ vẻ phấn khởi, quả nhiên Huyện lệnh đại nhân tới đây để tặng bạc cho bọn họ.
Mấy người Triệu Cảnh lại chau mày, thầm lo lắng vị Huyện thái gia mới này, trước kia Từ đại nhân cũng thường hiến bổng lộc của mình để quên tiền cho trường huyện. Nhưng vấn đề là số bạc đó phần lớn đều vào tay Lưu huấn đạo.
Mà Lưu huấn đạo lại cố nhịn cười, chắp tay nói: “Bẩm đại nhân, quả thật dân nghèo ở huyện ta nhiều lắm, vậy nên có rất nhiều hạt giống học tập chỉ có thể bỏ cuộc.”