Chương 1420: Công dụng của bạc.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Chính xác là học tử có thiên phú học tập, nếu cứ bỏ lỡ cơ hội như vậy cũng thật là đáng tiếc. Có điều, các ngươi không cần lo lắng, bổn quan đã có cách.”
“Thiệu Văn.” Hắn quay đầu lại liếc nhìn Thiệu Văn đứng đằng sau.
Sau đó lấy ra túi tiền, móc ra hai tờ ngân phiếu bên trong.
Thiệu Thanh Viễn đặt ngân phiếu lên bàn đá, nói: “Ở đây có năm trăm lượng bạc.”
Lưu huấn đạo và Lý Năng thấy nó thì mắt sáng lên, không thể kìm được mà nuốt nước bọt nhìn về phía tấm ngân phiếu đặt trên bàn.
Thiệu Thanh Viễn tiếp tục nói: “Số bạc này là những nhà phú hộ trong huyện quyên góp được. Bọn họ một lòng lo nghĩ vì huyện Tĩnh Bình, cũng suy xét cống hiến cho huyện. Biết được hiện giờ trường huyện khó khăn nên mỗi người góp chút bạc, mong bồi dưỡng nhân tài cho huyện Tĩnh Bình, coi như là một phần tâm ý của họ.”
Các phú hộ quyên góp?
Giáo dụ ngây người, thực ra hắn đã ngấm ngầm nói chuyện của trường huyện cho những người này nghe nhưng ý bọn họ chỉ hời hợt không để ý tới lời hắn nói.
Tại sao giờ họ lại chủ động quyên bạc?
Giáo dụ hoang mang cau mày, nhưng Lưu huấn đạo bên kia lại cười rất tươi.
Những phú hộ kia có rất nhiều bạc, họ chỉ cần phẩy ngón tay là đủ cho bọn họ ăn uống đầy đủ. Mà quyên một lần sẽ có lần hai lần ba và vô số lần sau đó nữa. Sau đó hắn có thể thuyết phục giáo dụ tìm thêm người, người nhiều hơn vậy chẳng phải tiền sẽ nhiều hơn sao?
Nhưng vị Thiệu đại nhân mới tới kia có cách có thể khiến mấy cái túi to kia chủ động phun ra tiền.
“Chư vị lão gia đều là người đại lượng, huyện Tĩnh Bình có bọn họ chắc chắn sau này sẽ càng ngày càng tốt lên.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Đương nhiên rồi, những việc thiện của họ mọi người phải khắc cốt ghi tâm. Không chỉ có các ngươi mà cả những học tử sau này sẽ nhập học trường huyện đều phải biết tương lai trường huyện càng ngày càng phát triển là có bọn họ góp một phần công sức. Vì vậy, bổn quan đề nghị lập bia đá tại trường, phàm là người quyên năm mươi lượng bạc trở lên đều phải ghi nhớ tên của bọn họ để con cháu đời sau kính ngưỡng, các ngươi thấy thế nào?”
Lời vừa dứt, mọi người liền hiểu ra.
Thẳng thắn mà nói, những thương nhân kia nếu không có lợi lộc gì thì sẽ không vô duyên vô cớ mà quyên bạc cho những tên học tử không có tương lai như bọn họ chứ?
Cuối cùng giáo dụ cũng biết được mình thất bại ở điểm nào.
Cũng đúng, nếu người ta muốn làm việc thiện vậy sao lại không cho cháo cho thuốc, thì có phải người đời đã cảm kích họ rất nhiều mà tiếng tăm bọn họ cũng được vang xa hơn.
Quyên tiền cho trường huyện thì những học trò này sẽ không biết, há chẳng phải làm việc thiện bất lưu danh sao? Tại sao chứ?
Về việc lập bia lưu tên những giáo dụ kia không có ý kiến.
Lưu huấn đạo càng không phản đối, dẫu sao sau này chuyện tấm bia đá kia truyền ra ngoài thì chỉ có lượng người không ngừng quyên tiền cho trường huyện.
Thậm chí Lưu huấn đạo còn thấy được cả tương lai rực rỡ của mình.
Thiệu Thanh Viễn: “Nếu các ngươi đã không phản đối, vậy cứ làm như thế đi. Tiếp sau đây chúng ta sẽ nói về phạm vi sử dụng của số bạc này.”
Lưu huấn đạo sửng sốt, phạm vi sử dụng??
“Đại nhân, phạm vi sử dụng của số bạc này, không phải chỉ để trang trải học phí, mua sách vở và bút giấy thôi sao?”
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn hắn: “Đương nhiên không phải, đây là đồ người ta quyên tặng, cũng là nói dung để bồi dưỡng trụ cột tương lai của huyện Tĩnh Bình, không thể để ai cũng có thể tuỳ tiện lấy đi được.”
“Đại nhân, vậy là ý gì?” Trong đâu Lưu huấn đạo hiện lên một tia dự cảm không lành, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc.
Thiệu Thanh Viễn đáp: “Ý của bổn quan đã rất rõ ràng, ai có thành tích tốt thì số bạc này sẽ trở thành tiền thưởng của người đó.”
“Nhưng…”
“Lưu tiên sinh, ở đây có nhiều học tử như vậy, nếu ai cũng được miễn tiền học phí, mỗi người vào trường huyện đều được lĩnh sách vở, giấy bút và tư trang miễn phí, trải qua những ngày tháng không lo âu, ắt sẽ có thể nỗ lực đạt được công danh? Dẫu sao cũng ở trường huyện cả đời, được ăn no mặc ấm há chẳng phải quá tuyệt vời sao? Con người nếu sống quá thoải mái sẽ trở nên lười biếng, không dám nghĩ dám làm, lại càng không chăm chỉ học tập. Như vậy không phải bổn quan đang giúp mà là đang hại bọn họ.”
Thiệu Thanh Viễn vừa dứt lời, ánh mắt Phạm Ỷ Lâm đột nhiên sáng rực lên: “Đại nhân nói có lý.”
Hắn đã sớm gai mắt với những kẻ cặn bã ăn chặn của học tử nghèo, đó là nguyên do vì sao khiến họ cảm thấy việc học không có ý nghĩa. Nhưng nếu lấy tiền thưởng thành tích vậy là đã có hứng thú rồi.
Trước kia hắn đã từng phản đối, giáo dụ đại nhân lại tận tình khuyên bảo hắn, nói tại hắn không ăn thịt băm, không biết những người đó muốn mua sách khó cỡ nào, trong nhà có khó khăn ra sao. Những người đó không đồng ý miễn giảm học phí khiến cho hắn càng chán nản.
Phạm Ỷ Lâm không dám phản đối giáo dụ nhưng trong lòng hắn thực sự rất khó chịu.
Trong lòng đám người Triệu Cảnh vừa lo vừa mừng, lấy thành học tập đạt được tiền thưởng, đương nhiên vui. Có thể tưởng tượng được những người có trình độ sẽ không quá nhiều, tuy bọn họ giản dị nhưng tài nguyên có hạn, thật sự là đám người Phạm Ỷ Lâm tốt hơn họ ở một số phương diện.
Chỉ có ba người Lý Năng, sắc mặt biến đổi, trong lòng lo sợ.
Thiệu Thanh Viễn không quan tâm ba phái bọn họ nghĩ như thế nào, bắt đầu nói: “Danh sách tiền thưởng chia làm ba bậc, một hai ba mỗi người một bậc. Nếu mỗi tháng các ngươi đều có sát hạch, tương tự như loại thi này, đứng thứ nhất được ba lượng bạc, thứ hai được hai lượng, thứ ba được một lượng. Sau đó còn có kỳ thi giữa năm, thi cuối năm, cùng với những môn học có kỳ sát hạch, những thứ này đều có phần thưởng. Chỉ cần các người đứng đầu, học phí cũng được, mua đồ dùng học tập cũng được, mua đồ ăn cũng được, tất cả sẽ có đủ.”
Giáo dụ bên cạnh lo lắng như muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Thiệu Văn ngăn cản: “Ngươi để đại nhân nói xong đã.
“Nhưng, ai đứng nhất thì cứ đứng nhất, vậy những học tử khác thì sao?”
Thiệu Văn không nói, dẫu sao thì chắc chắn đại nhân đã có dự liệu trước.
Quả nhiên Thiệu Thanh Viễn tiếp tục nói: “Tất nhiên ta biết trong số các ngươi có những người gia cảnh thực sự khó khăn, mà lại nhập học muộn, xoay sở không đáng được bao nhiêu, muốn tiến lên cũng là trở ngại. Cũng thật khó nghĩ, ta vẫn còn cách khác, các ngươi có ngại nghe thêm không, thế nào?”
“Mời đại nhân nói.” Cấp thiết nhất vẫn là đám người Triệu Cảnh.
Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Các ngươi có thể vay tiền của trường huyện. Một năm mượn nhiều nhất là hai lượng bạc, các ngươi có thể cầm đi mua sách vở, mua xong thì dùng nó làm gì đó để nâng cao học thức của các ngươi. Nhưng có điều kiện, bạc có thể cho mượn trong vòng năm năm, năm năm sau nếu các ngươi đỗ tú tài vậy số bạc đó coi như là phần thưởng trường huyện dành cho các ngươi. Nếu thi không đỗ, nội trong mười năm phải trả cả gốc lẫn lãi.”
Thời gian năm năm, nói dài thì không dài mà nói ngắn thì cũng không ngắn.