Chương 1426: Xuất phát
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử vội vàng đồng ý, kể từ lần bọn họ trộm rời đi kinh thành muốn đuổi kịp thuyền của sư phụ, kết quả bị trừng phạt nghiêm khắc một trận xong, bọn họ vẫn luôn nghiêm túc để lời của của sư phụ ở trong lòng.
Từ khi tự mình tới huyện Tĩnh Bình, bọn họ từng vào núi mấy lần, nhưng đều ở bên ngoài. Theo như lời người nông dân dẫn bọn bọn họ vào núi, bên trong núi sâu có nhiều dược liệu trân quý, chỉ có điều người nông dân kia không dám đi vào.
Mà bọn họ, sau khi được sư phụ sư nương cảnh cáo, cũng không dám đặt chân vào bên trong nữa.
Bây giờ vất vả lắm mới được sư phụ cho phép, hai người lập tức đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai thể hiện tài năng.
Thái Việt nhìn theo bóng dang bọn họ rời đi, trên mặt mang theo một tia hâm mộ.
Nhưng nghĩ đến cuộc sống học tập ở trường huyện của hắn bây giờ, hắn lại bắt đầu vui vẻ trở lại.
Chỉ có Trì Trì ngây thơ, ngốc nghếch nhào vào người Cố Vân Đông. MAyy dich
Thích ma ma có chút thương hại nhìn hắn, tiểu thiếu gia thật đáng thương, sắp sửa không được gặp mẹ mấy ngày, còn không nhanh nhanh khóc lóc một trận, tốt nhất là khóc thảm đến mức mẹ mình không nỡ rời đi nữa.
Đêm đó, mọi người đều đi nghỉ ngơi sớm.
Cố Vân Đông dưỡng đủ tinh thần, ngày hôm sau sáng sớm đã ra cửa.
Cô bảo mấy người Đồng Thủy Đào chuyển hết đồ đạc lên xe ngựa, trong lúc bận rộn, thì Đoàn Khiêm dẫn người đến đây.
Cố Vân Đông hỏi hắn: “Hôm qua đồ ta dặn huynh đã mua đủ hết chưa?”
“Đã mua đầy đủ hết, ta còn mua thêm một vài thứ khác.” Nói xong, Đoàn Khiêm vén lên màn xe cho cô xem.
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn một cái, thấy đồ đạc chất hơn phân nửa xe ngựa, khóe miệng cô giật giật: “Chúng ta phải vào núi, tốt nhất nên mang theo đồ đạc gọn nhẹ, huynh định để mọi người khiêng bao lớn bao nhỏ đi bộ trong núi à?”
“Hộ vệ của ta đều là người có thân thủ lợi hại, đối với bọn họ mà nói, mấy thứ này chẳng có gì khó khăn.”
Cố Vân Đông không muốn giải thích nhiều với hắn, cô mất kiên nhẫn phất phất tay: “Ta ngồi chiếc xe ngựa này, huynh ngồi chiếc phía sau đi.”
“Ngươi muốn ngồi chiếc này?” Đoàn Khiêm kinh ngạc, nhưng sau khi so sánh mấy chiếc xe ngựa, hắn phát hiện chiếc xe ngựa này quả nhiên đẹp đẽ và tốt nhất, hiệu quả giảm xóc cũng không tồi.
Đối phương là nữ tử, Đoàn Khiêm không có dị nghị gì, rất dứt khoát đi ra chiếc xe ngựa phía sau.
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào ngồi vào trong xe, xe ngựa bắt đầu lăn bánh, cô liền bắt đầu chỉnh đốn đồ đạc trong xe ngựa, loại bỏ hết những đồ không cần thiết.
Đến khi đoàn người đi đến thôn Đại Khê, Cố Vân Đông cũng đã bỏ gần hết đồ.
Sau khi xuống xe, cô trực tiếp lấy mấy cái tay nải đã đóng gói xong ném cho Đoàn Khiêm.
Số còn lại, thì chất đống ở trong xe.
Đoàn Khiêm trơ mắt nhìn ba người Đồng Thủy Đào, Thiệu Văn, Thiệu Toàn ngồi trên xe ngựa của Cố Vân Đông, tất cả đều đeo một cái bao lô leo núi có hình thù kỳ quái.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử xuống sau cũng có, có điều chiếc balo phía sau nhỏ hơn một chút, nhìn có vẻ nhẹ nhàng rất nhiều.
Đoàn Khiêm nhìn nhìn, hắn cảm thấy…… Bọn họ nhìn rất tuấn lãng, mà những đồ mình chuẩn bị, hắn còn phải dùng đòn gánh để vác.
Cố Vân Đông nhìn về phía đoàn người Đoàn Khiêm, thấy một người hộ vệ trong số bọn họ đã vác một bộ cung tiễn, khẽ gật đầu. Sau đó lại lấy hai bộ cung tên trong xe ngựa của mình và hai cái balo leo núi ra vứt cho Đoàn Khiêm.
Đoàn Khiêm: “……”
Cố Vân Đông dẫn mọi người vào trong thôn Đại Khê, Vệ thị đã cầm hai cái bao tải đừng sẵn ở đó đợi bọn họ.
Nhìn thấy hai cái bao tải, Cố Vân Đông: “……” Nhất thời cô có cảm giác không thể nào xuống tay.
Người nhà họ Tạ bước đến đón bọn họ, Cố Vân Đông nhìn về phía một nhà bốn người.
Dưới chân Tạ Tây còn để dụng cụ khoan giếng, hiển nhiên là định sau khi tiễn Vệ thị rời đi sẽ sang thôn kế bên làm việc.
Một tiểu tử khoảng mười mấy tuổi đứng bên cạnh hắn, chắc là đệ đệ của Tạ Chi, đây là lần đầu tiên Cố Vân Đông nhìn thấy thằng bé.
Vệ thị cầm hai cái bao tải đi tới, trên mặt còn có chút ngượng ngùng: “Thiệu phu nhân, đồ đạc của ta hơi nhiều. Hiếm có dịp được về nhà mẹ một lần, bất tri bất giác đã chuẩn bị nhiều quá rồi.”
“Không sao, dù sao cũng là lòng hiếu thảo của thím.” Cố Vân Đông đẩy Đồng Thủy Đào nói: “Muội giúp thím gánh đòn gánh đi.”
Vệ thị kinh ngạc, vội vàng lùi ra phía sau: “Không cần không cần, một mình ta cũng làm được. Trước kia lúc về núi ta cũng toàn đi một mình, các ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không kéo chân sau làm chậm trễ mọi người đâu.”
Nhưng sau đó bà lại khẽ nhíu mày lại. Lạ thật, cho dù là nhờ hạ nhân giúp thì cũng nên tìm một người đàn ông cường tráng, vì sao Thiệu phu nhân lại để nha hoàn tới làm thay nhỉ?
Cố Vân Đông thấy Vệ thị cự tuyệt, cũng không miễn cưỡng: “Vậy được, nếu thím thấy mệt thì cứ nói một tiếng, chúng ta đông người, có thể thay phiên hỗ trợ.”
Vệ thị chỉ cười cười, không đồng ý.
Đoàn người cáo biệt người nhà họ Tạ, cùng với Tạ thôn trưởng và Tam thúc tổ cũng đi theo đến đây, sau đó bắt đầu thẳng tiến vào trong núi.
Vào trong núi, xung quanh không có một bóng người, Đoàn Khiêm vừa đi vừa hỏi Vệ thị: “Thím Tạ gia, thím có biết một hộ gia đình vừa chuyển đến núi Cao Đàm hai năm trước không?”
“Công tử muốn tìm gia đình này à?”
Đoàn Khiêm gật đầu, nhưng mà Vệ thị lại nhíu mày lắc đầu: “Ta cũng không biết, lần gần đây nhất ta về nhà mẹ đẻ là cách đây ba năm trước. Ba năm này, trong núi không biết có thêm bao nhiêu hộ gia đình, ta thật sự không biết.”
Đoàn Khiêm nghe xong, có chút tiếc nuối.
Vệ thị liền nói: “Nhưng không sao, chúng ta cứ đi vào bên trong tìm thử xem. Tới nhà mẹ đẻ ta, lại hỏi thăm hai vị huynh trưởng. Nếu quanh núi có người ở, chắc chắn bọn họ sẽ biết.”
“Vậy làm phiền thím.”
Vệ thị cười cười: “Công tử không cần phải khách khí như vậy.”
Mọi người không nói thêm nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Đường núi khó đi, cũng may bọn họ đều có võ công, tố chất thân thể tốt, khả năng thăng bằng và tốc độ đều không tệ lắm.
Vệ thị gánh đòn gánh đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng bà lại quay đầu nhìn một cái, sợ bọn họ không theo kịp, hoặc là tay chân mệt mỏi.
Ai biết Thiệu phu nhân mảnh mai, cùng với Đoạn công tử nhìn như công tử nhà quyền quý vậy mà bước chân cực kỳ vững vàng, ngay cả hơi thở cũng rất ổn định, khiến bà kinh ngạc không thôi.
Bây giờ thiếu gia tiểu thư trong thành đều đã lợi hại như vậy à? Đi đường núi mà cứ như đi trên phiến đá xanh, chẳng những tốc độ ổn định mà còn không hề chậm.
Ngược lại là bà, bởi vì có hai cái bao tải làm vướng chân vướng tay, cộng thêm tâm tư đều tập trung vào người ở phía sau, nên thiếu chút nữa tay chân đánh nhau.
“Dừng một chút.”
Vệ thị đang cảm khái ở trong lòng thì bên tai dột nhiên vang lên tiếng hô dừng lại.
Vệ thị nhanh chóng đứng lại, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy? Có phải mệt rồi hay không? Nếu không chúng ta nghỉ ngơi một lát?” Tuy rằng mới chỉ đi được mười lăm phút mà thôi.
Người kêu dừng lại chính là hộ vệ của Đoàn Khiêm, người hộ vệ kia đi ở sau cùng, lúc này ánh mắt cảnh giác nhìn ra phía sau.
Vẻ mặt hắn đề phòng, thấp giọng nói: “Phía sau có người đi theo chúng ta.”
“Có người đi theo?” Đoàn Khiêm nhíu mày, những người khác lập tức dừng động tác, nghiêng tai lắng nghe tiếng động ở phía sau.