Chương 1427: Nàng cũng phải đi
Quả nhiên, rất nhanh bên tai truyền đến tiếng sột soạt, chắc hẳn là tiếng va chạm vào bụi cỏ.
“Để ta đi xem?” Thiệu Văn thấp giọng xin chỉ thị Cố Vân Đông.
Cô gật đầu: “Cẩn thận một chút.”
Thiệu Văn nhanh chóng lướt qua người hộ vệ của Đoàn Khiêm, chạy ra phía sau.
Vệ thị vừa thấy hắn như vậy thì nhịn không được nhỏ giọng hỏi Cố Vân Đông: “Thiệu phu nhân, hình như người hộ vệ này của người lớn lên ở trong núi, nhanh nhẹn quá.”
Cố Vân Đông cười cười: “Đúng là hắn thường xuyên vào núi.” Lúc trước khi Thiệu Thanh Viễn huấn luyện Văn Võ Song Toàn, hắn cũng không có phương pháp gì đặc biệt, trực tiếp ném vào trong núi luyện thân thủ, đương nhiên bây giờ đi lại như giẫm trên đất bằng.
Chỉ một lát sau, Thiệu Văn đã trở lại, có điều trên mặt lại mang theo một tia bất đắc dĩ.
Đến khi bọn họ tới gần, mọi người mới phát hiện sau lưng hắn còn có một người.
Sắc mặt Vệ thị lập tức biến đổi, bà ném đòn gánh trong tay xuống vọt lại đây: “Tạ Chi, con đi theo làm cái gì?”
Ba vươn tay, đánh mạnh nàng hai cái.
Nghe hai tiếng ‘bang bang’ kia, lực đạo không hề nhẹ một tí nào.
Tạ Chỉ cúi đầu, thấp giọng nói: “Mẹ, con cũng muốn cùng mẹ sang nhà ngoại.”
“Con đi làm gì? Đường núi khó đi……”
“Đâu phải con chưa đi bao giờ. Mẹ, con lớn như vậy rồi mà mới đến nhà ngoại một lần, lại còn là từ ba năm trước. Lần này mẹ về, có lẽ phải mấy năm nữa mới có thể quay lại tiếp. Đến lúc đó con gả đi rồi, chẳng lẽ đời này con không có cơ hội sang đó ư? Mẹ, người dẫn con đi đi.”
Đường núi gập ghềnh, đặc biệt còn có đủ loại nguy hiểm, trước kia Tạ Chi còn nhỏ, không ai dám dẫn nàng vào núi về nhà ngoại cả.
Ba năm trước nàng mới mười hai tuổi, đã hiểu chuyện, lúc đó Vệ thị mới dẫn nàng về một chuyến. Thật ra ông ngoại bà ngoại đều rất thích nàng, nhưng đều khuyên nàng lần sau đừng vào núi nữa, trong núi nguy hiểm, nếu có chuyện gì, mấy người cữu cữu sẽ đến thôn Đại Khê thăm bọn họ.
Vệ thị vừa nghe Tạ Chi nói mình sắp gả chồng, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hơi khó chịu.
Gả cho người ta thì thân bất do kỷ, đừng nói mạo hiểm vào núi về thăm nhà ngoại, mà ngay cả về nhà mẹ đẻ cũng phải cân nhắc. Cha mẹ tuổi tác lại lớn, nói không chừng về sau có thể gặp mặt nhau hay không còn chưa biết.
Vệ thị nhìn thì hung dữ nhưng thật ra trong lòng lại rất mềm yếu.
Nhìn đứa con gái tội nghiệp, bà thở dài một hơi, nhịn không được xoay đầu, nhìn về phía Cố Vân Đông.
Tạ Chi cũng nhìn cô: “Phu nhân, ngài yên tâm đi, ta sẽ nghe lời, sẽ không gây thêm phiền toái cho các ngài. Con đường này ta từng đi rồi, không thành vấn đề.”
Cố Vân Đông không có ý kiến gì, cô nhìn về phía Đoàn Khiêm, chuyện này tùy ý hắn quyết định, dù sao người muốn vào núi tìm người cũng là hắn.
Đoàn Khiêm nhíu mày, hắn không nguyện ý dẫn theo Tạ Chi lắm, hắn đi tìm người, gia đình kia cố tình che giấu thân phận, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt.
Nhưng hắn cũng không thể ngăn cản không cho người ta đi gặp người thân.
Thêm nữa là người ta cũng có kinh nghiệm.
Cuối cùng Đoàn Khiêm vẫn gật đầu, nhưng ánh mặt lại nghiêm nghị nói: “Đương nhiên ngươi có thể đi theo, nhưng ta nói trước, nếu gặp nguy hiểm, chúng ta nhất định phải ưu tiên bảo vệ bản thân.”
“Ta, ta biết rồi.” Tạ Chi vội vàng gật đầu, liên tục cảm tạ Đoàn Khiêm. MAyy dich
Vệ thị cũng thở phảo nhẹ nhõm một hơi, lúc này đoàn người mới xuất phát một lần nữa.
Giữa trưa mọi người ăn một chút lương khô, đây là ngày đầu tiên, buổi sáng xuất phát mọi người đều mang theo bánh bột ngô màn thầu, xem như mới mẻ.
Tới buổi chiều, bước chân Vệ thị liền chậm lại, bà quay đầu lại nói với mọi người: “Khu vực bên ngoài chỉ đến đây thôi, tiếp tục đi vào bên trong chính là núi sâu.”
Vệ thị nói xong thì chuẩn bị nhấc chân đi vào bên trong.
Ai biết mới đi một một bước đã nghe thấy Cố Vân Đông nói: “Từ từ.”
“Làm sao vậy?” Đoàn Khiêm dừng lại, không phải lại có ai đi theo chứ?
Cố Vân Đông chậm rãi rút một quyển sách từ trong tay áo ra, tươi cười xán lạn đi đến trước mặt Đoàn Khiêm: “Các ngươi đọc quyển sách này xem, đặc biệt là nhìn kỹ những hình ảnh ở trong đó.”
“Hình ảnh gì?”
“Chính là những cây thảo dược này, các ngươi ghi nhớ một chút, giúp ta chú ý các khe hở ở trên đường xem có những thảo dược này hay không, nếu như nhìn thấy thứ tương tự hoặc không chắc chắn thì cứ tới tìm ta. Chúng ta có nhiều thời gian, có thể chậm rãi đi, không cần vội.” Bản thân cô không nhạy cảm với các loại thảo dược lắm, không thể nhớ được.
Cũng may lần này có nhiều người vào núi, không phải có một câu gọi là người đông sức mạnh à.
Cơ hội hiếm có, không thể bỏ lỡ được.
Đoàn Khiêm không thể tin mở to hai mắt nhìn, hắn đã nói, sao tự nhiên con người này lại hào hứng muốn vào núi cùng với hắn, làm hắn coi trọng mang theo người tới. Cô thật sự chuẩn bị quá kỹ càng, ngày cả hình ảnh cũng có.
Cố Vân Đông đưa quyển sách cho Đoàn Khiêm, bảo hắn chuyển cho mọi người đọc.
Đoàn Khiêm và mấy hộ vệ phía sau đều lộ ra biểu tình một lời khó nói hết, nhưng thấy thiếu gia nhà mình không nói gì, bọn họ lại chuyên chú nhìn lại một lần nữa.
Tuy rằng có thể nhớ kỹ, nhưng có một vài dược liệu có hình dạng rất kỳ quái, thật sự rất có khả năng có thể phát hiện ra vài cọng
Mấy dược liệu này nếu đủ quý hiếm, sẽ khiến mọi người đổ xô đi tìm kiếm.
Cố Vân Đông không buông tha một ai, ngay cả Vệ thị và Tạ Chi cũng phải xem.
Ai biết Vệ thị xem xong sau, lại ‘ai da’ một tiếng, nói: “Hình như ta đã nhìn thấy cái này rồi.”
Trịnh Tuyền Thủy đứng bên cạnh bà, nghe vậy hai mắt mắt sáng lên, kích động hỏi: “Nhìn thấy ở đâu vậy?”
“Cách nhà mẹ đẻ ta không xa có một con suối nhỏ, ta cũng không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, trở về chúng ta xác nhận lại một chút.”
“Không thành vấn đề, chúng ta đi là biết ngay thôi.”
Mọi người đọc xong hết rồi, Cố Vân Đông vội vàng thu đồ lại, vung tay lên, cao hứng nói: “Được rồi, tiếp tục xuất phát thôi.”
Đoàn Khiêm thở dài một hơi, đột nhiên hắn cảm thấy rất hâm mộ tên tiểu tử Thiệu Thanh Viễn kia, cưới được người vợ có năng lực thì thôi đi, còn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn như vậy, còn dám xông vào trong núi sâu.
Hắn lắc đầu, nhanh chóng đi theo.
Hiển nhiên núi sâu khó đi hơn bên ngoài rất nhiều, Vệ thị chọn hai cái bao tải, nhất định là làm việc theo thói quen, nhưng lúc này cũng khá mệt mỏi, chốc chốc lại dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Cố Vân Đông đưa mắt ra hiệu với Đồng Thủy Đào, lúc Vệ thị buông gánh lần nữa, nàng lập tức bước nhanh đến, đặt đòn gánh lên vai, nhẹ nhàng khiêng đi.
Vệ thị sửng sốt một chút, nhanh chóng chạy đến cản lại: “Ai da, Đồng cô nương ngươi mau buông ra đi. Ta tự mình làm được mà, ngươi đừng……”
Còn chưa dứt lời, bà ấy đã thấy Đồng Thủy Đào khiêng hai cái bao tải vượt qua con sông trước mặt, muốn nhanh nhẹn bao nhiêu có bấy nhiêu, quả thực có thể sử dụng câu người nhẹ như én để hình dung.
Vệ thị và Tạ Chi há miệng, mở to hai mắt nhìn.
Cố Vân Đông nói: “Thủy Đào rất khỏe, hai cái bao tải này đối với nàng ấy chỉ như hai nhánh cây thôi, không nặng đâu.”
A?
Như vậy sao?
Vệ thị vẫn há miệng như cũ, trơ mắt nhìn Đồng Thủy Đào khiêng hai cái bao tải đi càng ngày càng xa.
Đoàn người nghỉ ngơi một lát, rồi lại tiếp tục khởi hành.
Cây cối trong núi rất cao, trời lại tối sớm, cho nên chẳng bao lâu sau, Vệ thị đã nói hiện tại không thích hợp lên đường.