Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1428 - Chương 1428. Nhà Ở Sụp

Chương 1428. Nhà ở sụp Chương 1428. Nhà ở sụp

Chương 1428: Nhà ở sụp

“Phía trước có một căn nhà, những năm đầu người miền núi vì để thuận tiện hơn, đã dùng bùn đất và cây trúc đắp lên. Nhà ở không lớn, nhưng để che mưa chắn gió thì không thành vấn đề.”

Vệ thị chỉ vào phía trước giới thiệu, căn nhà này rất thô sơ, chỉ đơn giản ghép lại với nhau mà thôi, nhưng vẫn tốt hơn việc ăn ngủ ngoài trời tại nơi rừng rú hoang dã này.

Thỉnh thoảng người miền núi khi đi ra ngoài sẽ đi chung với nhau cho an toàn, có khi đi cả chục người, cho nên căn nhà này vừa vặn có thể dùng cho bọn họ nghỉ ngơi.

Cố Vân Đông mang theo lều trại, nhưng có nhà thì ở trong nhà vẫn tốt hơn.

“Thím dẫn đường đi.”

Vệ thị gật đầu, có chút khẩn trương đi về phía trước.

Tuy nhiên sau khi đi đến nơi, sắc mặt bà lại đột nhiên thay đổi.

Tiếp theo đám người Cố Vân Đông cũng nhíu chặt mày, căn nhà ở trước mặt bị…… Sụp.

“Sao lại sụp rồi?” Vệ thị tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống nhìn những mảnh trúc và hòn đá trên mặt đất, có chút buồn rầu.

Cố Vân Đông tiến lên đỡ nàng: “Được rồi, nếu bên này không thể ở, chúng ta đi tìm một nơi bằng phẳng một chút để dựng lều trại thôi.”

Vệ thị ‘vâng’ một tiếng, chỉ có thể đứng dậy, suy nghĩ xem quannh đây có nơi nào bằng phẳng một chút không.

Những nơi bằng phẳng mà bà có thể nghĩ tới đều cách đây khá xa.

Tất cả là lỗi của bà, cứ nhất định kéo họ đến ngôi nhà này, làm khoảng cách đến chỗ thích hợp để dựng lều trại ngày càng xa.

Vệ thị nhịn không được đánh chính mình một cái tát, Cố Vân Đông hoảng sợ: “Thím đừng……”

“Đã nói là dẫn đường cho phu nhân, kết quả càng làm càng sai lệch.”

“Đây là việc ngoài ý muốn, thím không cần như vậy.”

“Đúng vậy, mẹ.” Tạ Chi có chút đau lòng nhìn Vệ thị, ánh mắt giãy giụa một lát nói: “Thật ra, thật ra con biết một nơi. Chỗ kia cách nơi này cũng không xa, còn, còn có một gian trên cây.”

Những người khác nghe vậy mặt mày vui vẻ, Vệ thị lại mở to hai mắt nhìn, hung hăng vỗ nàng một cái: “Sao con biết chỗ này có nhà trên cây? Con từng tới đây rồi đúng không? Khi nào? Đồ nha đầu chết tiệt kia, núi sâu như này mà con cũng dám đi vào?”

Tạ Chi bị đánh lảo đảo thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, mắt rơm rớm nước.

Vệ thị hung ác nhìn nàng: “Con nói đi, con tới đây khi nào? Có ở căn nhà trên cây kia chưa?”

Tạ Chi mặt đỏ bừng, lí nhí nói: “Mẹ, là, là Vương Quang dẫn con đến đây, căn nhà trên cây kia là do hắn xây.” Hơn nữa nơi này cũng đâu sâu lắm.

Vừa nghe đến Vương Quang, Vệ thị không lên tiếng nữa.

Chuyện con gái đính hôn với Vương Quang vốn dĩ chính là bí mật. Ở đây đông người, bà không tiện hỏi nhiều.

Bà trừng mắt nhìn Tạ Chi một cái: “Về nhà mẹ sẽ tính sổ với con sau.”

Vệ thị thở ra một hơi, quay đầu hỏi Cố Vân Đông và Đoàn Khiêm: “Vậy chúng ta thử đến căn nhà trên cây kia xem thế nào?”

“Đi thôi.” Cố Vân Đông mơ hồ nghe được tên Vương Quang, cũng không hỏi nhiều, chỉ là gật đầu đồng ý.

Vệ thị đẩy Tạ Chi một chút: “Còn không mau dẫn đường?”

Tạ Chi cúi thấp đầu: “Vâng” một tiếng.

Có điều trước khi đi, nàng vẫn nói trước một câu: “Căn nhà trên kia rất nhỏ, chỉ có thể ở vài người mà thôi. Nhưng dưới gốc cây có thể dựng lều trại, cũng khá rộng rãi.”

Đoàn Khiêm nói: “Không có việc gì, căn nhà trên cây đó để nữ quyến các ngươi ở, chúng ta dựng lều ở bên ngoài.”

Chuyện cứ thế được quyết định, Tạ Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi trước dẫn đường.

Nàng nói không xa, quả thực là cách đây không xa thật.

Không bao lâu, Tạ Chi chỉ vào một căn nhà trên cây nói: “Chính là chỗ đó.”

Căn nhà trên cây nhìn khá mới, Cố Vân Đông đi dạo một vòng ở bên ngoài, cảm thấy rất hài lòng.

Nhưng vừa vào bên trong, nhìn một vòng, lúc ra ngoài cô thở dài một hơi nói: “Căn nhà này có người ở.”

“A?” Tạ Chi ngây ngẩn cả người: “Sao có thể?”

Nàng vội qua đi xem, quả thực bên trong căn nhà đặt một tấm ván đổ nát, trên đó còn có tấm chăn bông rách nát, bên cạnh có một cái chậu nhỏ. MAyy dich

Đoàn Khiêm cũng đi vào, vươn tay sờ cái nồi nhỏ bên cạnh, nói: “Cái nồi này còn khá ấm, hẳn là người vừa mới đi ra ngoài.”

Vạn thị có kinh nghiệm: “Khẳng định là người miền núi hoặc là thợ săn, có lẽ là tạm thời dừng chân ở đây. Không có việc gì, chờ hắn đã trở lại, chúng ta thương lượng một chút.”

Đoàn Khiêm cũng nghĩ như vậy, nếu như đối phương dễ nói chuyện, thì cho hắn một ít tiền, để hắn ra ở lều trại với bọn họ, tạm thời nhường nhà cho mấy nữ quyến.

Nếu là khó nói chuyện…… Đại thương nhân Đoàn Khiêm ra vẻ, có tiền mua tiên cũng được, không tồn tại người nào quá khó nói chuyện.

Đoàn người quyết định dừng chân ở đây, bọn họ thật sự cũng không tìm thấy nơi nào khác thích hợp.

Cố Vân Đông bảo mọi người dỡ ba lo leo núi xuống, thừa dịp sắc trời chưa tối hẳn, chuẩn bị cơm chiều.

Ra ngoài bọn họ không mang nhiều đồ đạc lắm, điều kiện có hạn chỉ có thể làm một số thứ đơn giản.

Thiệu Văn dẫn hai người hộ vệ của Đoàn Khiêm đi dựng lều trại. Đây là đồ Cố Vân Đông sai người may riêng, không có Thiệu Văn chỉ dẫn, những người khác thật sự không thể nào mò mẫm ra cách dựng trại trong thời gian ngắn.

Cố Vân Đông lấy ra một túi mì khô, rau sấy khô và một ít gia vị.

Những thứ này cô đã phối hợp sẵn từ trước, người nhiều nên cô mang cũng nhiều.

Nhưng đây là ngày đầu tiên, sau đó bọn họ có thể đi săn, còn có thể bắt cá, hay hái một ít rau dại tươi mới.

Dựa núi ăn núi, thật ra cũng không khó vượt qua.

Nấu xong mì sợi, Cố Vân Đông lại lấy ra ít thịt khô, chia cho mỗi người cho mấy miếng.

“Đêm nay ăn tạm cái này, ăn xong đi ngủ sớm một chút.”

Đoàn Khiêm cầm thịt khô, cắn một miếng. Hắn biết, có Cố Vân Đông ở đây, khẳng định không cần lo lắng về phương diện ăn uống.

Dù sao bất kể là Tân Minh Các hay là Cố Ký, đều là bán đồ ăn.

Nhưng Vệ thị và Tạ Chi lại có chút do dự, đây chính là thịt đó……

Thôn Đại Khê tương đối nghèo, nhà bọn họ bởi vì Tạ Tây giúp người khoan giếng còn có thể kiếm thêm một ít thu nhập, nhưng kể cả thế thì một năm cũng chỉ có thể một hai bữa thịt.

Bây giờ ở trong núi rừng, bọn họ chẳng những có thịt ăn, mà còn có bột mì trắng.

Vừa rồi nàng thấy được, bột mì trắng kia thật sự…… Rất chất lượng.

Ban đầu Vệ thị cũng muốn tự mang lương khô, nhưng hôm qua Cố Vân Đông nói, nếu vào núi cùng bọn họ thì đương nhiên lương khô sẽ do bọn họ chuẩn bị, bảo bà không cần nhọc lòng.

Nhưng, hôm qua bà đã nói là một người, hôm nay bà còn mang theo con gái……

Vệ thị thầm nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng vừa rồi Cố Vân Đông căn cứ theo nhân số để nấu đồ ăn, căn bản là không cho bà cơ hội, cô chỉ nói: “Nhanh ăn, ăn xong thì đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Vệ thị chỉ có thể gật đầu, đoàn người ăn uống no say xong thì trời đã đen kịt.

Nhưng mà, người trong căn nhà này vẫn chưa trở về.

Cố Vân Đông đang suy nghĩ, không biết có phải đối phương ra ngoài gặp chuyện gì rồi hay không? Ai ngờ bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng kêu đầy sợ hãi của Cao Tử.

“A!”

Cố Vân Đông đứng bật dậy, Trịnh Tuyền Thủy xông ra ngoài, vừa rồi Cao Tử cầm cây đuốc đi sang bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment