Chương 1429: Một bộ quần áo
Cố Vân Đông không tiện đi qua xem, cô giương cao giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì, có một con sóc chạy qua, con bị hoảng sợ.” Cao Tử đáp một tiếng, sột sột soạt soạt một hồi, hắn đã quay trở lại cùng Trịnh Tuyền Thủy.
Sau khi trở lại bên đống lửa, Cố Vân Đông cẩn thận đánh giá hắn, thấy hắn thật sự không bị thương, lúc này cô mới yên lòng.
Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi trở về, uống nước, sôi nổi nói chuyện.
Cao Tử lại bất động thanh sắc dịch tới bên cạnh Cố Vân Đông, nhỏ giọng mở miệng: “Sư nương, vừa rồi con phát hiện có thứ chôn dưới đất.”
Cố Vân Đông kinh ngạc xoay đầu, quả nhiên vừa rồi hắn kêu sợ hãi là có vấn đề mà: “Thứ gì?”
“Quần áo.”
Cố Vân Đông sửng sốt: “Quần áo có vấn đề?”
“Vâng.” Cao Tử gật đầu: “Đó là một bộ quần áo tù nhân, giống y hệt bộ quần áo con nhìn thấy ở đảo Lâm Tầm lúc trước.”
Tù nhân bị lưu đày ở triều Đại Tấn đều mặc quần áo tù nhân giống nhau, bên này cũng có trại lưu đày, hơn nữa còn lớn hơn cả đảo Lâm Tầm.
Từ nhỏ Cao Tử đã lớn lên ở đảo Lâm Tầm, đương nhiên cũng rất quen thuộc với quần áo tù nhân.
Gương mặt Cố Vân Đông dần trở nên nghiêm túc, sao nơi này lại xuất hiện quần áo của tù nhân bị lưu đày chứ?
Cô bảo Đồng Thủy Đào dẫn Vệ thị và Tạ Chi đi đến căn nhà trên cây nghỉ ngơi trước, việc này tạm thời không để hai mẹ con bọn họ biết thì tốt hơn, kẻo lại khiến bọn họ hoảng sợ.
Ngay sau đó, cô và Đoàn Khiêm đi theo Cao Tử đến nơi vừa rồi.
Nơi đó quả nhiên đang chôn một bộ quần áo tù nhân, trên quần áo còn có vết máu, cũng có chỗ bị nhánh cây cào rách. Cao Tử lấy quần áo ra, lúc này bọn họ mới phát hiện phía dưới quần áo có hoa quả và trứng, trên quần áo còn có dấu răng động vật.
“Đây hẳn là chỗ loài động vật nào đó dự trữ thức ăn, quần áo bị nó kéo lên che giấu, sau đó dùng đất lấp lại.” Đoàn Khiêm nói: “Nhưng cái hố này đào không sâu, mưa một trận sẽ lập tức lộ ra ngoài.”
Cố Vân Đông cũng gật đầu: “Chỉ là quanh đây đều là núi, cho dù quần áo bị động vật kéo đến đây, nhất định chỗ nó lấy đồ cách đây không xa.”
“Đúng vậy, hơn nữa ta thấy có vẻ quần áo này bị chôn chưa lâu, nhìn mức độ hư hại, nhiều nhất chỉ mới mấy ngày thôi.” Nhà Đoàn Khiêm buôn bán vải dệt, có hiểu biết về vấn đề này, đương nhiên hắn có thể nhận ra.
Cố Vân Đông nghe vậy, thần sắc bắt đầu ngưng trọng: “Cho nên…… Có lẽ phạm nhân bị lưu đày đã trốn tới bên này, hơn nữa, là chuyện mấy ngày gần đây.”
Cô vừa dứt lời, ngươi xung quanh tức khắc im lặng.
Một lát sau, mọi người chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đồng loạt dừng ở căn nhà trên cây cách đó không xa.
Cao Tử nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Lúc chúng ta vừa mới tới, cái nồi trong căn nhà kia vẫn còn ấm, có phải tên phạm nhân đó vừa mới dùng hay không? Bởi vì nghe thấy chúng ta đến cho nên mới trốn đi?”
“Có lẽ vậy.”
Cố Vân Đông đứng lên: “Đi, chúng ta đi về trước đi. Buổi tối bảo mọi người cảnh giác một chút, chú ý động tĩnh xung quanh. Cũng may là lần này chúng ta đi đông người, nhìn tình hình trong căn nhà trên cây kia có lẽ phạm nhân chỉ có một người. Nhưng cũng không được buông lỏng cảnh giác, tạo cho hắn cơ hội.”
Phạm nhân có thể chạy ra ngoài, nhất định thủ đoạn không đơn giản, cho dù chỉ có một người thì cũng không thể khinh thường.
Mấy người Cố Vân Đông quay trở về bên đống lửa, thuật lại chuyện này một lần nữa.
Sắc mặt mọi người tức khắc trở nên cẩn trọng, để lại bốn người gác đêm. Tuy rằng những người còn lại đi ngủ, nhưng bọn họ cũng không dám ngủ quá sâu, đêm nay chẳng có ai được nghỉ ngơi an ổn.
Sáng sớm hôm sau, lúc Vệ thị và Tạ Chi tỉnh lại, bọn họ phát hiện những người khác đều đã tỉnh rồi.
Hai người tức khắc có chút ngượng ngùng, Vệ thị nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bà nhìn Cố Vân Đông nói: “Ta sang bên cạnh hái ít hoa quả, Thiệu phu nhân các ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Cố Vân Đông giữ bà lại, bây giờ sao cô còn dám để hai người Vệ thị đi lung tung được chứ? Tên phạm nhân kia cả đêm không xuất hiện, có khi hắn ta đang trốn ở trong góc nào đó quan sát bọn họ, ra tay bất cứ lúc nào không biết chừng. MAyy dich
“Không cần, chúng ta uống chút cháo là được, lát nữa lúc xuất phát chúng ta lại xem có hoa quả gì không sau.”
Vệ thị nghe vậy đành phải từ bỏ, nhanh chóng chạy theo sau những người khác bắt đầu bận bịu.
Chẳng bao lâu sau, đoàn người gấp rút ăn xong bữa sáng, thu dọn đồ đạc và lều trại sạch sẽ xong, mọi người không nói một lời chuẩn bị rời đi.
Vệ thị và Tạ Chi luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lại, hai người cảm thấy ngủ một giấc dậy, dường như những người này trở nên rất vội vàng.
Rõ ràng hôm qua Thiệu phu nhân còn nói cứ đi từ từ thôi, không cần vội vàng, dọc đường đi còn phải chú ý dược liệu sao?
Nhưng Vệ thị không dám hỏi nhiều, thấy mọi người thu dọn đồ đạc rời đi, bà cũng chạy đến giúp đỡ.
Hai cái bao tải của bà đã sớm được Đồng Thủy Đào gánh rồi, bà cũng không tiện đoạt lại, đành phải đi lấy những đồ vật khác trong khả năng cho phép, sau đó theo sau mọi người vội vàng rời đi.
Căn nhà trên cây vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, đoàn người vừa đi, căn nhà lập tức trở nên quạnh quẽ, chỉ có những vết cháy đen còn sót lại dưới mặt đất là khiến người khác có thể nhận ra vừa có người ở đây.
Mà đám người Cố Vân Đông vừa rời đi thì nửa khắc sau, trong rừng cây lặng lẹ ló ra một cái đầu.
Người nọ nhìn về phía căn nhà trên cây, quan sát một lúc lâu, cuối cùng chậm rì rì đi ra ngoài.
Hắn rất cẩn thận, có điều bởi vì quần áo trên người quá mỏng manh, sáng sớm trong rừng rất lạnh, nên hắn xoa xoa tay cánh tay, run bần bật đi về phía trước, giống y hệt như chim sợ cành cong.
Hắn chạy vào căn nhà trên cây, vội vã khoác tấm chăn bông rách nát lên người, cánh môi run rẩy thở ra một hơi.
Nhưng chưa cảm thán xong, hắn đã nhìn thấy mấy miếng thịt khô từ tấm chăn bông rớt xuống trên mặt đất.
Hắn vui vẻ, vội vàng nhặt miếng thịt khô lên, thổi tro bụi bên trên, mạnh mẽ cắn xuống.
Có ba miếng thịt khô, hắn ăn hết một miếng sau đó quý trọng cất đi mấy miếng còn lại. Mặc dù trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhưng cuối cùng hắn cũng không động đậy.
Trong nháy mắt biến cố bất ngờ xảy ra, hắn còn chưa kịp cất thịt khô, thì từ bên ngoài căn nhà có một bóng người đột nhiên nhào đến, tay cầm trường kiếm đâm về phía hắn.
“A……” Người trong phòng mở o hai mắt nhìn, sợ hãi muốn tránh né, nhưng cả người cứng đờ, tay chân hoàn toàn không nghe lời hắn, trơ mắt nhìn cây kiếm lạnh lẽo đâm vào ngực mình.
Nhưng ngay lúc mũi kiếm chuẩn bị đâm vào ngực hắn, người rút kiếm lại đột nhiên chuyển phương hướng, mũi kiếm nhanh chóng xẹt qua trước ngực đặt lên trên cổ hắn.
“Ngươi là ai?” Người rút kiếm là hộ vệ của Đoàn Khiêm, Triệu Trùng. Hắn được Đoàn Khiêm cố ý để lại điều tra, không chỉ một mình hắn mà bên ngoài căn nhà còn một người hộ vệ nữa.
Chỉ là hình như người trước mặt bị dọa đến choáng váng, trừng mắt nhìn cây kiếm trên cổ, thở hổn hển.
Triệu Trùng nhíu nhíu mày, một tay túm hắn lên.
Một nắm này, hắn phát hiện cơ thể dưới tay mình nhẹ bẫng, dưới bàn tay toàn xương là xương.
Không có thanh kiếm ta, rốt cuộc người này cũng phục hồi lại tinh thần, ngay sau đó sắc mặt hắn đại biến, theo bản năng liền muốn chạy trốn.
Triệu Trùng nhíu mày, nhẹ nhàng túm chặt tay hắn: “Thành thật một chút, bằng không ta sẽ bẻ gãy chân tay của ngươi.”