Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1430 - Chương 1430. Hắn Nói Tên Hắn Là Vương Tùng

Chương 1430. Hắn nói tên hắn là Vương Tùng Chương 1430. Hắn nói tên hắn là Vương Tùng

Chương 1430: Hắn nói tên hắn là Vương Tùng

Đưa người ra khỏi căn nhà trên cây, Triệu Trùng gật đầu với hộ vệ ở bên ngoài, trói người lại.

Người nọ bắt đầu giãy giụa: “Buông ta ra, buông ra.” Lúc hắn ta hét lên, giọng nói thoáng run rẩy, lộ ra sự sợ hãi trong lòng: “Ta và các ngươi không thù không oán, tại sao lại muốn bắt ta, buông ta ra.”

Hai người Triệu Trùng nhìn khu rừng trước mặt, không thèm để ý đến hắn.

Chẳng bao lâu sau, đám người Cố Vân Đông và Đoàn Khiêm đã trở lại.

Thấy hò hét đã mệt, tên phạm nhân sợ hãi rúc vào một bên, mấy người Cố Vân Đông có chút kinh ngạc, bọn họ không ngờ người này thế mà vẫn còn là thiếu niên.

Mặc dù hôm qua bọn họ đã đào được quần áo phạm nhân, nhưng quần áo phạm nhân cũng chỉ có vài kích cỡ, lúc nào cũng dài rộng hơn bình thường, không có chuyện đặt làm riêng cho từng phạm nhân.

Người trước mặt này, nếu nói là thiếu niên thì vẫn có chút miễn cưỡng, vóc dáng hắn thật sự quá gầy yếu.

Thiệu Văn cầm bộ quần áo tù nhân đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống hỏi: “Bộ quần áo này là của ngươi à?”

Người thiếu niên liếc nhìn bộ quần áo, sắc mặt đột nhiên biến đổi theo.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao những người này đi rồi lại quay lại, hóa ra là vì tìm được bộ quần áo này, bọn họ đã đoán được có phạm nhân ở đây rồi.

Hắn lập tức lắc đầu: “Không phải, không phải của ta, ta không biết.”

Cố Vân Đông và Đoàn Khiêm liếc mắt nhìn nhau, hai người tiến lên vài bước, cần thận đánh giá người thiếu niên, hỏi: “Tên ngươi là gì? Người ở đâu? Tại sao lại sống ở đây, người nhà ngươi đâu?”

Trên trán người thiếu niên toát đầy mồ hôi, vô cùng căng thẳng.

Cố Vân Đông nhìn dáng vẻ này của hắn, rõ ràng là đang định kiếm cớ.

Quả nhiên, lúc người thiếu niên ngẩng đầu lên, hắn lắp bắp mở miệng: “Ta, ta tên là Vương Tùng, ta là người miền núi, nhà ta ở trong núi. Trước, trước đó ta vào thành bán thú săn, bây giờ đang chuẩn bị về nhà. Tối hôm qua, tối hôm qua, ta nghỉ chân ở căn nhà trên cây kia. Sau đó nghe thấy tiếng các ngươi tới, sợ các ngươi là kẻ xấu, cho nên mới trón đi trước. Quần áo trong tay các ngươi, ta thật sự, thật sự chưa từng thấy, ta không biết.”

Cố Vân Đông nở nụ cười: “Phải không?”

Cô xoay đầu, gọi Vệ thị đến, cô nói với thiếu niên kia: “Trùng hợp quá, thím này cũng là người miền núi, rất am hiểu vùng núi này. Người miền núi ở trong núi Cao Đàm này không có ai mà thím ấy không quen biết. Ngươi thử nói một chút nhà ngươi ở đâu, ngẩng đầu lên cho thím ấy nhìn, xem thím ấy có biết ngươi hay không.”

Thiếu niên mở to hai mắt nhìn, liếc nhìn Vệ thị một cái sau, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, còn dùng tay che đậy nửa bên mặt.

Vẻ mặt Vệ thị đầy nghi ngờ, mặc dù không hiểu rõ nhưng bà ấy cũng sẽ không nói gì để vạch trần Cố Vân Đông.

Thay vào đó, bà ấy làm theo lời của Cố Vân Đông: “Đúng vậy con trai, ngươi ngẩng đầu lên cho ta nhìn kỹ một cái, ta thấy ngươi hơi lạ mặt. Sao ngươi lại gầy thế này? Trong nhà có ai nữa không?”

Thiếu niên rối rít lắc đầu: “Ta, ta, ta……”

Hiển nhiên hắn không giỏi đối phó với những trường hợp phát sinh bất ngờ thế này, hắn căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh, hoảng loạn không tìm được cái cớ nào.

Đoàn Khiêm cười lạnh một tiếng: “Ngươi đừng ta ta ta nữa. Ta thấy rõ ràng là ngươi đang nói dối. Bộ quần áo tù nhân này là của ngươi nhỉ? Một phạm nhân như ngươi sao lại xuất hiện ở chỗ này? Ngươi là tù nhân đào tẩu, ngươi trốn ở trong núi này định làm gì? Có phải muốn hại người đúng không? Nói đi!”

Đoàn Khiêm dù sao cũng là người ở trên thương trường đã nhiều năm, hắn chỉ cần trầm mặt một chút thôi đã mang theo khí thế bức người khiến đối phương dâng lên cảm giác áp bách, làm người thiếu niên kia run lẩy bẩy. MAyy dich

Thiếu niên cuống quít lắc đầu: “Ta không phải, ta không phải phạm nhân, ta bị oan uổng, ta không hại người, ta không có……”

Nhưng hắn vừa nói ra lời này, ngược lại càng chứng thực chủ nhân bộ quần áo kia là của hắn, hắn chắc chắn đã trốn khỏi trại lưu đày.

Sắc mặt Cố Vân Đông và Đoàn Khiêm đều thoáng ngưng trọng, mặc kệ người này có phải bị oan uổng thật hay không, hắn là đào phạm là chuyện không thể chối cãi.

Vấn đề này không thể cứ mặc kệ như thế được.

Nơi này thuộc quyền quản lý của Thiệu Thanh Viễn, nếu có phạm nhân bỏ trốn vào trong núi sâu, nói như thế nào cũng nên đưa người mang về, giao cho Thiệu Thanh Viễn điều tra.

Nếu thật sự oan uổng, việc này cũng phải do quan phủ can thiệp.

Cố Vân Đông rũ mắt suy tư một lúc, cuối cùng cô vẫn ngẩng đầu nói với Đoàn Khiêm: “Ta nghĩ, có lẽ mình không thể vào núi.”

Thật ra Đoàn Khiêm cũng đoán được, hắn khẽ thở dài một hơi: “Được rồi, ta đi một mình là được, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi.”

Hắn vào núi là có chuyện nghiêm túc phải làm, Cố Vân Đông thì nhân cơ hội này đi hái thuốc, hoàn toàn không cần thiết đi theo bọn họ, đưa người này trở về cũng không có vấn đề.

Đoàn Khiêm nhìn về phía Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử, hai người hậu tri hậu giác hiểu được, sau khi nhìn nhau một cái, hại người đồng thanh nói: “Chúng ta sẽ xuống núi với sư nương.”

Bọn họ đã nói là phải bảo vệ sư nương thật tốt, đương nhiên là sư nương đi nơi nào, bọn họ sẽ đi nơi đó.

Tuy rằng bọn họ đúng là cũng rất muốn vào núi hái thuốc.

Cố Vân Đông cười cười, ngay sau đó cô đi tới trước mặt Vệ thị, nói với mẹ con hai người: “Xin lỗi, ta không thể đi cùng các ngươi. Nhưng các ngươi yên tâm, ta sẽ bảo Thủy Đào và Thiệu Võ bảo vệ các ngươi.”

Vào núi rất nguy hiểm, hộ vệ của Đoàn Khiêm chắc chắn sẽ bảo vệ hắn trước tiên.

Ban đầu Vệ thị đồng ý dẫn đường là bởi vì tín nhiệm cô. Tuy rằng bây giờ cô không đi, chỉ còn lại mình hai mẹ con bà là nữ quyến đi cùng đoàn ngươi xem như xa lạ là Đoàn Khiêm, đúng thật là có rất nhiều thứ bất tiện.

Nhưng có Đồng Thủy Đào đi theo thì tốt hơn nhiều, thân thủ của Thủy Đào rất tốt, lại là nữ tử, hơn nữa nàng cũng quen biết Đoàn Khiêm.

Nếu Vệ thị có chuyện gì ngại không dám nói, có thể thông qua Thủy Đào để trao đổi với Đoàn Khiêm.

Cố Vân Đông tháo nỏ tiễn cột trên cánh tay mình xuống, buộc vào tay Đồng Thủy Đào: “Bảo vệ các nàng cho tốt, cũng tự bảo vệ bản thân.”

“Dạ, tiểu thư.” Đồng Thủy Đào thận trọng đồng ý.

Tuy Vệ thị không muốn, nhưng bà cũng có thể hiểu được.

Bà cười nói: “Thiệu phu nhân yên tâm đi, ta rất quen thuộc đường trong núi này, nơi nào an toàn nơi nào dễ đi ta đều thuộc lòng, ngài bận việc thì cứ đi trước đi.”

Cố Vân Đông gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống, sắp xếp và chia lại hết những đồ vật mình mang đến.

Vốn dĩ cô để đồ ở trong không gian, lúc này cô đành phải lấy hết đồ ra một lần nữa, thay bằng một số đồ đạc không có mấy công dụng.

Cô cũng nhét đầy ắp đồ vào trong hai cái ba lô của Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử, sau đó đưa chúng cho Vệ thị và Tạ Chi, bảo bọn họ đeo.

Những gì nên dặn dò cũng đã nói xong, ngươi hai bên dự định đường ai nấy đi.

Cố Vân Đông vẫy tay với đám người Đoàn Khiêm: “Các ngươi bảo trọng, hẹn gặp lại.”

Đoàn Khiêm gật đầu, dẫn đoàn người tiếp tục khởi hành.

Bây giờ chỉ còn lại Cố Vân Đông, Thiệu Văn, Trịnh Tuyền Thủy, Cao Tử, cùng với…… người thiếu niên tự xưng là Vương Tùng.

Vương Tùng nhìn bọn họ, trên mặt có chút hoảng sợ, thân mình theo bản nặng co rúm lại lùi ra phía sau .

“Các ngươi, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment