Chương 1435: Thái Việt được khen ngợi
Mấy người đến huyện học, vừa vặn Giáo dụ cũng ở đây.
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt một cái đã nhìn thấy bộ dạng bận đến sứt đầu mẻ trán của hắn, lúc trước tất cả việc vụn vặt của trường huyện đều giao cho Lưu huấn đạo, giáo dụ luôn là người bận rộn bên ngoài.
Hết lần này tới lần khác Lưu huấn đạo lưu lại một mớ hỗn độn, muốn một lần nữa chỉnh hợp lại thật đúng là không dễ dàng.
Nhìn thấy mấy người Thiệu Thanh Viễn tiến vào, giáo dụ lập tức tiến lên, có chút chờ mong hỏi: "Thiệu đại nhân, ngài nói giúp ta tìm huấn đạo bổ sung chỗ trống, khi nào ngài có thể tìm được?"
“Tìm được rồi, chính là vị Sầm Lan, Sầm cử nhân này." Thiệu Thanh Viễn lui nửa người ra, để Sầm Lan phía sau đi lên: "Ta nghĩ giáo dụ biết người này đúng không?"
Giáo dụ vui mừng: "Biết biết, tất nhiên biết." Huyện thành cũng chỉ có mấy cử nhân như vậy mà thôi, hắn thân là giáo dụ huyện học, làm sao có thể không nhận ra?
Kỳ thật lúc trước hắn đã từng nghĩ tới mời vị cử nhân này đến huyện học, chỉ là bị Lưu huấn đạo khuyên phục.
Lưu huấn đạo nói Sầm Lan muốn tham gia kỳ thi tiếp theo, vốn học hành căng thẳng, làm sao có thể rảnh rỗi làm phu tử?
Giáo dụ suy nghĩ một chút, lúc này mới buông tha.
Hắn quả nhiên vẫn quá nghe lời Lưu huấn đạo nói, thiếu chút nữa bỏ lỡ một nhân tài như vậy.
Sầm Lan cũng rất cao hứng, nói với giáo dụ: "Nếu đại nhân không ghét bỏ, sau này cấp dưới nhất định sẽ dốc hết toàn lực phụ trợ đại nhân quản lý tốt huyện học, tranh thủ để chư vị học sinh có thể tiến thêm một bước.”
Hắn tràn đầy ý chí, trên người tràn đầy nhiệt huyết.
Thiệu Thanh Viễn giải thích tình huống cho nhau một chút, thấy song phương đều vừa ý, chuyện cuối cùng cũng xử lý xong.
Cố Vân Đông ôm Trì Trì đứng ở một bên, tiểu tử kia không kiên nhẫn nghe bọn họ nói, chống người muốn đi ra ngoài.
Cô chỉ có thể ôm người đi ra ngoài, huyện học này cô cũng từng tới.
Lần này cùng lần trước thật đúng là không giống nhau, xa xa có thể nghe được tiếng đọc sách của các học tử, tinh thần cũng không giống.
Xem ra đối với mọi người mà nói, học bổng vẫn rất có tác dụng động viên.
Cố Vân Đông nắm tay Trì Trì, chậm rãi tới gần giảng đường bên kia.
Cô vừa vặn nhìn tình trạng học tập của Thái Việt như thế nào.
Giảng đường bên kia Chu phu tử đang giảng dạy, Cố Vân Đông lần trước chưa từng gặp qua, nghe nói là bởi vì huyện học không phát lương, hắn xin nghỉ mấy ngày không tới.
Bây giờ có lương, người ngược lại đã đến, nhưng nhìn có vẻ rất tiêu điều.
Cố Vân Đông không rõ nguyên nhân, ngược lại Tào phu tử không biết từ khi nào đã đi tới, sau khi nhìn thấy Cố Vân Đông hơi sửng sốt, chắp tay hành lễ nói: "Lão phu mới vừa rồi nhìn thấy bóng người ở bên này, nên tới xem một chút, không biết phu nhân ở đây, thất lễ.”
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, hơi ngượng ngùng nói: "Phu tử thứ lỗi, ta cũng là muốn nhìn xem tình huống đọc sách của cháu trai ta ở học đường, sợ hắn mới tới chưa thích ứng.”
Tào phu tử cười nói: "Thái Việt rất tốt, cũng rất chăm chỉ. Ở chung với các bạn cùng lớp rất hài hòa, phu nhân cũng biết, trước kia huyện học chúng ta phân ra vài nhóm người, Hiện giờ mấy người Lý Năng tuy rằng đi rồi, nhưng con cháu nhà giàu cùng học tử bần nông vẫn không qua lại. Ngược lại Thái Việt, ở chung với người hai bên đều không tệ, thậm chí bởi vì có hắn bôi trơn ở giữa, học sinh hai phái cũng có thêm một chút giao tiếp, nghĩ đến trong một thời gian ngắn nữa, bầu không khí học tập của quận sẽ thay đổi và tiến xa hơn. Nói đến thật hổ thẹn, chuyện này vốn là trách nhiệm của phu tử chúng ta, lại không nghĩ tới cuối cùng đều dựa vào Thái Việt trợ giúp.”
Nghe hắn khen ngợi Thái Việt, Cố Vân Đông tất nhiên cảm thấy rất kiêu ngạo.
Ngay cả Trì Trì, nghe được cái tên quen thuộc cũng hưng phấn nở nụ cười, mặc dù hắn nghe không hiểu lắm.
Cố Vân Đông sờ sờ đầu hắn, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía giảng đường trở nên nhu hòa xuống.
Rất tốt, dưới sự lãnh đạo của phu quân, huyện Tĩnh Bình càng ngày càng tốt.
"Ta thấy vị Chu phu tử kia hình như không có tinh thần gì, có phải bị bệnh hay không?"
Tào phu tử theo tầm mắt của cô nhìn qua, nhíu mày, hừ nói: "Hắn a, chính là quá coi trọng mình, lúc trước huyện học ở trong tình cảnh khó khăn, không phát được lương, hắn liền báo bệnh xin nghỉ ở nhà, trì hoãn việc học của các học sinh. Bây giờ huyện học trở lại quỹ đạo, tuy rằng hắn đã trở lại, nhưng giáo dụ vẫn trừng phạt hắn. Vốn hắn luôn dạy các môn chính, hiện giờ lại giảng môn phụ.”
Cố Vân Đông hiểu, nói cách khác trong lục nghệ, vị Chu phu tử kia vốn dạy các khóa học như bắn, đọc sách, đếm các loại. Bây giờ dạy lễ, nhạc, giáo dục đạo đức.
Trách không được cả người nhìn vô cùng suy sụp.
Tào phu tử nói xong lắc đầu: "Làm phu tử, dạy dỗ người là chức trách. Cho dù không có lương hay trong nhà khó khăn, cùng lắm thì tìm người khác, nào có chiếm vị trí này lại làm ra đạo lý xưng bệnh không tới? Làm như vậy ảnh hưởng đến học sinh như thế nào hắn ta không biết?"
“Ngươi ngược lại nhìn thấu."
Tào phu tử lắc đầu: "Hổ thẹn." Hắn nhìn thấu thì thế nào? Còn không phải lực bất tòng tâm, chỉ có thể nhìn Lưu huấn đạo tác oai tác quái. Điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng hết sức để truyền đạt kiến thức cho học sinh.
Cố Vân Đông lại nhìn Chu phu tử hai lần, lúc này có học sinh vừa vặn buông bút xuống, cầm một tờ giấy đi lên cho vị Chu phu tử kia xem.
Người kia lúc này mới ngồi thẳng người, cầm giấy rũ mắt bình luận.
Cố Vân Đông tinh mắt, nhìn thấy trên tờ giấy kia là một bức tranh, lúc này nghĩ đến bức chân dung trong tay Doãn bộ đầu lúc trước.
Cô trầm mặc một lát, quay đầu hỏi Tào phu tử: "Các ngươi dạy vẽ bút than không?”
Tào phu tử sửng sốt: "Vẽ bút than..." Hắn dừng một chút, lại nói một tiếng hổ thẹn: "Loại họa pháp này, ta cùng Chu phu tử ngược lại đã thảo luận qua, cũng thử vẽ qua, chỉ là cảm thấy không thích hợp. Có thể, do chúng ta không có thiên phú trong phương diện này, vẽ không tốt, tất nhiên cũng không thể dạy cho học sinh.”
Cố Vân Đông cảm thấy trạng thái lúc này của bọn họ, có chút giống những phu tử lúc trước ở thư viện Thiên Hải. Tự mình nghiên cứu, mà bọn họ lại không phải là họa sĩ có thiên phú, tất nhiên cảm giác không thích hợp.
Cố Vân Đông ôm nhi tử lên: "Vừa vặn ta hiểu chút phương pháp vẽ bút than, không biết Tào phu tử có thể vẽ một bức cho ta xem hay không?"
Tào phu tử sửng sốt: "Phu nhân hiểu sao??"
“Ừm."
Tào phu tử hơi nhíu mày một chút, thành thật mà nói, nếu đối phương không phải là huyện lệnh phu nhân, hắn sẽ không để ý tới những lời này của nàng.
Thôi, cho dù nể tình huyện lệnh đại nhân, vẽ một bức thì vẽ một bức đi.
"Phu nhân bên này mời."
Phu tử cũng có thư phòng của mình, ngoại trừ giáo dụ có một gian thư phòng của mình ra, hai vị huấn đạo và hai vị phu tử đều ở cùng một phòng làm việc.
Sau khi Tào phu tử mang bọn họ vào phòng làm việc, Cố Vân Đông phát hiện nơi này chính là nơi vừa rồi giáo dụ cùng bọn họ gặp mặt, nhưng lúc này ba người bọn họ đều không có ở đây, chỉ có một huấn đạo khác ở đây.
Tào phu tử chào hỏi vị huấn đạo kia, rồi để cho Cố Vân Đông ngồi ở một bên, bắt đầu cầm bút vẽ lên.