Chương 1436: Cố Vân Đông vẽ Trì Trì
Tào phu tử vẽ rất chậm, Cố Vân Đông chờ đợi có chút sốt ruột, mang theo con trai đi dạo ngoài cửa một lát lại tiến vào, hắn mới vẽ xong giấy, bút và nghiên mực để trên bàn làm vật tham chiếu.
Có lẽ do không quen với kỹ thuật vẽ tranh này, cho nên bức họa vẫn có dáng dấp khá giống với tranh thuỷ mặc.
Sau khi Cố Vân Đông xem xong, nhất thời không biết bắt đầu chỉ dạy từ đâu.
Quả nhiên, phu tử của trường học ở huyện Tĩnh Bình, và phu tử của học viện Thiên Hải vẫn có chênh lệch.
Cô suy nghĩ một chút, đặt con trai xuồng đất, để đứa nhỏ dựa vào ghế: “Trì Trì, con đứng ở đây, mẫu thân vẽ cho con một bức tranh được không?”
Trì Trì được Cố Vân Đông vẽ rất nhiều lần, từ nhỏ đến lớn, mỗi tháng đều có.
Hiện giờ chân dung của thằng bé đã tích góp được một xấp dày, đặt ở trong không gian của Cố Vân Đông.
Cho nên nghe nói muốn vẽ chân dung cho mình, thằng bé lập tức phản xạ có điều kiện không nhúc nhích.
Cố Vân Đông bật cười, nói với Tào phu tử ở một bên: “Phiền ngươi giúp ta trông đứa nhỏ một chút.”
“…… Được, được ạ." Cái này có chút khó xử, hắn không biết trông trẻ nhỏ.
Cố Vân Đông đã cúi đầu bắt đầu vẽ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn con trai một chút.
Trì Trì đã từ bên trái chuyển qua bên phải của cái ghế, dù sao tuổi nó còn nhỏ, đâu thể nào thật sự không nhúc nhích, nó đã tận lực bảo trì trạng thái hoàn mỹ nhất của mình rồi.
Cũng may Cố Vân Đông không cưỡng cầu, dáng vẻ con trai như thế nào đã sớm khắc sâu trong đầu cô, cô chỉ cần một vật tham chiếu mà thôi.
Trì Trì rất nhanh bị Tào phu tử ôm ngồi trên ghế, trong ngực ôm một quả táo bự, cúi đầu hết sức chuyên chú gặm.
Cố Vân Đông vẽ rất nhanh, bởi vì Tào phu tử ôm đứa nhỏ trong lòng cho nên không tiện qua xem, một người huấn đạo* khác trong phòng cũng tò mò đứng ở phía sau Cố Vân Đông, nhìn đứa nhỏ sống động trên giấy với ánh mắt lấp lánh.
(*) Huấn đạo - 训导: chức quan trông nom việc học trong một huyện.
Chờ đến khi Cố Vân Đông buông bút, sau khi nhìn thấy hài lòng, bên cạnh đã truyền đến vài tiếng kinh ngạc.
Cô ngẩn người, quay đầu lại, nhìn thấy không chỉ có người huấn đạo kia, mà mấy người Thiệu Thanh Viễn cũng đã trở về.
Ngoại trừ Thiệu Thanh Viễn mỉm cười nhìn mình ra, ba người còn lại đều mang vẻ mặt khiếp sợ.
Ngay cả Tào phu tử đang cẩn thận ôm Trì Trì, toàn bộ tâm trí đều đặt trên người đứa nhỏ cũng không khỏi nhìn biểu tình của bọn họ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cũng may lúc này Thiệu Thanh Viễn đã ôm đứa nhỏ đi, Tào phu tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nhìn về phía bức tranh trên bàn.
Sau đó đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nhìn bức tranh, lại ngẩng đầu nhìn sang Trì Trì, lại nhìn bức tranh.
Thật sự là…… Giống nhau như đúc.
Sao nó có thể giống như vậy chứ?
Tào phu tử muốn nói gì đó, động tác của Sầm Lan lại nhanh hơn, trực tiếp tiến lên, kinh ngạc lẫn vui mừng hỏi: “Phu nhân, ngài, ai dạy ngài vẽ tranh chì than vậy? Cái này cũng quá giống đi. Ngài không biết đâu, mấy ngày trước ta và đồng môn còn đang thảo luận về loại kỹ thuật vẽ tranh này, nhưng không tìm được ra phương pháp, cũng không biết chỗ nào không đúng, không biết phu nhân có thể chỉ điểm một chút không?”
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn về phía hắn, Sầm cử nhân này là một người không thèm để ý đến định kiến thế gian.
Cho dù vừa rồi hắn khen Tào phu tử nói chuyện thông suốt, nhưng cũng nhìn ra sâu trong thâm tâm, hắn vẫn giữ thái độ bề trên đối với phụ nữ.
Sầm Lan lại trực tiếp đưa ra đề nghị dạy hắn??
Nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu, nhíu mày nói: “Không được, như vậy không ổn. Nam nữ khác biệt, nếu phu nhân một mình chỉ dạy ta, e rằng sẽ bị người ta đàm tiếu. Không bằng như vậy, phu nhân mang danh ở trường huyện, là nữ phu tử chuyên dạy vẽ tranh chì than, ta cũng có thể nhân cơ hội này học tập một vài thứ, thế nào?”
Sầm Lan vừa dứt lời, bỗng chốc trong nhà lại yên tĩnh, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Ngay cả Cố Vân Đông cũng vô cùng kinh ngạc, vậy mà lại để cho cô làm nữ phu tử dạy những thư sinh đó? Cô đương nhiên không thành vấn đề, hiện đại đã có nhiều nữ nhân làm lão sư, nhưng thời buổi này, cho dù có nữ phu tử thì cũng là được gia đình giàu có mời về nhà dạy cho nữ tử học, chưa bao giờ nghe nói nữ phu tử dạy cho nam thư sinh.
Đặc biệt, kiến nghị này còn do Sầm Lan nói ra.
Nhưng mà, vẻ mặt Sầm Lan lại rất chân thành: “Ý phu nhân như thế nào?”
Cố Vân Đông còn chưa kịp trả lời, ngay cả giáo dụ và Tào phu tử cũng chưa phản ứng lại, ngược lại Thiệu Thanh Viễn là người đầu tiên lên tiếng cự tuyệt: “Không được, phu nhân nhà ta bận rộn trăm công ngàn việc, làm gì còn thời gian nhàn rỗi đến trường huyện dạy học?”
Còn phải mở xưởng, lại phải tuyển công nhân, còn phải quản lý công việc tu sửa, còn có con trai trong ngực mỗi ngày đều muốn nhìn thấy nàng, còn phải quản trong nhà, ngoại giao. Thiệu Thanh Viễn vừa mới tiếp nhận huyện nha vỡ nát, rất bận rộn, cho nên tất cả việc lặt vặt khác trong nhà, Cố Vân Đông đều phải ôm vào người.
Tuy rằng trong nhà có hạ nhân và quản sự, nhưng tất cả quyết định đều vẫn phải qua tay cô.
Hắn ước gì có thể để cô làm ít hơn một chút, làm sao có thể còn chất thêm áp lực lên người cô?
Sầm Lan sửng sốt, không dự đoán được phản ứng lớn nhất lại là Thiệu đại nhân.
Trong lòng hắn cho rằng Thiệu đại nhân không muốn phu nhân xuất hiện bên ngoài, cho nên mới tìm cớ như vậy.
Nhưng lúc trước hắn nói chuyện với Thiệu đại nhân ở huyện nha, cũng cảm thấy hắn là người sáng suốt, không đến mức sâu trong nội tâm vẫn là tư tưởng lấy chồng làm trời chứ?
Sầm Lan có chút tiếc, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ: “Việc này cũng không phiền phức, vẽ tranh vốn không phải là giờ học quan trọng. Nếu phu nhân nguyện ý, mỗi tuần chỉ cần rút ra một canh giờ tới chỉ đạo các thư sinh là được, một tháng ba canh giờ cũng không dài. Thời gian cũng linh hoạt, không cố định vào ngày nào, như vậy có được không?”
Lời này của hắn giống như có thể tự mình quyết định.
Sắc mặt của giáo dụ không được tốt lắm, vừa định mở miệng, dường như Sầm Lan kia biết hắn muốn nói cái gì, đột nhiên thở dài: “Ta đưa ra yêu cầu như thế, cũng là có nguyên nhân.”
"Là nguyên nhân gì?" Tào phu tử hỏi.
Sầm Lan lắc đầu thở dài: “Các ngươi cũng biết, ta mới đến thăm nhà bạn đồng môn trở về. Đồng môn của ta là người ở phủ thành, khoảng thời gian trước hắn ra ngoài du lịch, đi đến rất nhiều địa phương còn phồn hoa hơn phủ Lạc Châu, không nói đến phương diện kiến thức khác. Chỉ cần nói đến một chuyện, làm hắn cực kỳ ấn tượng, đến nay vẫn canh cánh trong lòng.”
Hắn vừa nói, vừa nhìn bức tranh trên bàn: “Việc này, chính là về vẽ tranh chì than. Hắn ra ngoài kết giao không ít thư sinh, mới biết được hiện giờ trong mấy học đường lớn ở triều Đại Tấn, vẽ tranh chì than đã trở thành xu hướng thịnh hành. Nhưng phủ Lạc Châu chúng ta nghèo khó, người biết kỹ thuật vẽ tranh này lại càng ít, cho dù có, cũng là tự mình lén nghiên cứu. Người không có thiên phú kia, căn bản không bắt được trọng điểm. Còn những họa sư khác có năng lực lĩnh ngộ cao lại giấu diếm không chịu truyền thụ kinh nghiệm cho người khác. Bởi vậy đồng môn của ta bị người ta chế giễu và nhục nhã nặng nề, nói hắn là ếch ngồi đáy giếng, nói phủ Lạc Châu chúng ta có quá ít người có bản lĩnh. Ta nghe hắn kể lại những chuyện đó, nhiều ngày qua ta vẫn luôn suy nghĩ về nó.”
“Đồng môn của ta nói không sai, chúng ta ở một nơi hẻo lánh, người có tài học căn bản vẫn kém hơn vùng Giang Nam ở kinh thành. Cho nên mỗi lần tham gia khoa cử, có rất nhiều người thi rớt. Tuy rằng, vẽ tranh chì than này không liên quan nhiều đến khoa cử khảo thí, nhưng các thư sinh có cơ hội biết thêm kiến thức mới, sao không phải là nhiều thêm một loại bản lĩnh chứ?”