Chương 1437: Cố Vân Đông thành nữ phu tử
Không nói cái khác, ít nhất vẽ tranh chì than có thể làm cho bọn hắn ngẩng cao đầu trước những thư sinh của châu phủ khác, cũng có tài nghệ như vậy. Cũng có thể mở rộng vòng kết bạn của bọn hắn, để cho bọn hắn có thêm một con đường để đi
Người ở đây nghe xong lời của Sầm Lan, một lúc lâu sau không lên tiếng.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn vẫn không đồng ý, những thứ này đều chuyện của trường huyện, muốn người dạy vẽ tranh chì than, thì đi tìm người thích hợp. Đây là trách nhiệm của bọn họ, không phải của Cố Vân Đông.
Nhưng mà, Cố Vân Đông lại gật đầu: “Có thể.”
Thiệu Thanh Viễn bất ngờ nhìn về phía cô, cau mày: “Vân Đông……”
“Một tháng chỉ có ba canh giờ mà thôi, ta không có vấn đề. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này ta cũng chỉ bận hơn một chút, chờ mọi chuyện đi vào quỹ đạo thì sẽ có thời gian nhàn rỗi.”
Cô ghé vào tai Thiệu Thanh Viễn, thấp giọng nói: “Thành thật mà nói, thiếp cũng gặp nút thắt cổ chai ở phương diện này, muốn giao lưu trao đổi với nhiều người. Những thư sinh này đều trẻ trung và năng động, lại vừa mới tiếp xúc với loại tranh này, nhất định sẽ có rất nhiều ý tưởng, nói không chừng cũng có ích cho thiếp, đúng không?”
Cố Vân Đông thích vẽ tranh, bởi vì kiếp trước không có tiền nên chỉ có thể đi học ké. Kiếp này có tiền, nhưng lại không có lão sư.
Nhưng cho dù như thế, cô vẫn duy trì sở thích này nhiều năm như vậy.
Chỉ là sau khi sinh con, tốc độ vẽ tranh của cô chậm lại, nhưng cho tới bây giờ cũng không gián đoạn.
Hiện giờ có thể giao lưu trao đổi với người khác, đối với cô mà nói, không phải áp lực, mà là một loại động lực, một loại hưởng thụ.
Thiệu Thanh Viễn hiểu ra, ánh mắt đần nhu hòa, bất đắc dĩ nói: “Nếu nàng muốn làm, vậy thì làm đi. Nếu mệt mỏi, thì phải buông chuyện trong tay xuống, chuyên tâm vẽ tranh.”
“Ừm.”
Cố Vân Đông mỉm cười đồng ý.
Giáo dụ và Tào phu tử hai mặt nhìn nhau, không phải bọn hắn vẫn chưa phát biểu ý kiến sao.
Nhưng giáo dụ này tuy là người do dự và không quyết đoán, nhưng lại là người có thể lắng nghe ý kiến, nếu không cũng sẽ không bởi vì được Lưu huấn đạo khuyên giải có lý, nên đều tùy ý hắn ở trường huyện tác oai tác quái.
Hiện giờ Sầm Lan nói cũng rất có đạo lý, hoàn hoàn thuyết phục được hắn, cho nên hắn cũng cảm thấy, phương pháp của Sầm Lan có khả thi.
Tranh của Thiệu phu nhân…… Đích xác rất có hồn và bắt mắt.
Chuyện cứ như vậy được quyết định, giáo dụ thấy mọi người đều không phản đối, lập tức nói: “Vậy làm phiền Thiệu phu nhân, việc này chờ chúng ta thương lượng xong quy trình, lại nói cho phu nhân, được không?”
“Đương nhiên có thể.”
Cố Vân Đông gật đầu, mắt thấy con trai có chút mơ màng buồn ngủ, nên tính cáo từ.
Ai ngờ cô mới vừa vươn tay, định cất bức họa trên bàn đi, mới phát hiện bức tranh kia đã không còn.
Cô giật mình, cúi đầu tìm trên mặt đất, vẫn không có.
“Bức tranh đâu?”
Vẻ mặt giáo dụ và Tào phu tử đều mờ mịt, chỉ có Sầm Lan ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút lơ đễnh.
Dáng vẻ này của hắn, nháy mắt đều thu hút ánh mắt của mọi người.
Không còn cách nào, Sầm Lan chỉ có thể nói: “Phu nhân, ta rất thích bức tranh này, ta có thể hỏi mua bức tranh này của ngài không, ta hy vọng có thể lấy được một ít cảm hứng từ nó.”
Sầm Lan biết Cố Vân Đông không thiếu tiền, nhưng nam nữ tặng quà dễ khiến người ta lên án, cho nên vẫn nên mua thì thích hợp hơn.
Ai cũng không ngờ Sầm Lan lại có tâm tư như vậy, ngay sau đó, ánh mắt Tào phu tử sáng lên, cũng vội vàng nói: “Phu nhân, ta cũng muốn mua. Bức tranh này là hôm nay ngài chỉ điểm cho ta vẽ, ta thích hợp mua hơn Sầm tiên sinh.”
Sầm Lan đột nhiên quay đầu lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tào phu tử.
Tiểu nhân, vừa rồi rõ ràng còn mang vẻ mặt không đồng ý hắn nói nhận phu nhân làm nữ phu tử, hiện tại đầu óc lại nhạy bén như vậy.
Cố Vân Đông có chút bối rối, ngay sau đó bật cười, cô vươn tay về phía Sầm Lan: “Xin lỗi, bức tranh này là ta vẽ cho con trai ta. Người trong bức tranh là con trai ta, ta muốn tự mình giữ gìn, chờ sau này thằng bé trưởng thành lại cho nó xem, cho nên không bán.”
Sầm Lan và Tào phu tử tiếc nuối, vốn còn muốn thuyết phục hai câu, Thiệu Thanh Viễn cũng đã nhíu mày: “Chúng ta trở về còn có việc.”
Sầm Lan chỉ có thể trả lại bức tranh cho Cố Vân Đông, trơ mắt nhìn một nhà bọn họ rời khỏi trường huyện.
Cố Vân Đông cất bức tranh vào trong không gian, một nhà ba người lúc này mới trở về huyện nha.
Đúng lúc, Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử ôm vai nhau tới.
Cố Vân Đông hỏi tình hình của Trình Tiểu Tùng, hai người đơn giản nói: “Vết thương trên người rất nghiêm trọng, đều là một ít vết thương cũ, lúc trước khi lưu đày bị đánh rất nhiều. Chúng con cũng không tiện hỏi nhiều, sợ chạm trúng vết thương trong lòng hắn. Nội thương và ngoại thương đều cần phải điều trị tốt, vừa rồi chúng con đã bôi thuốc cho hắn, lúc này hắn đang ngủ.”
“Ừm, vậy chuyện của hắn ta giao cho các ngươi, có vấn đề gì, các ngươi lại tìm chúng ta nói.”
Việc này giao cho Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử, bọn chúng đều là người trẻ tuổi, dễ giao lưu.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng không chú ý nhiều nữa, đợi đến ngày hôm sau, người bên phủ nha kia lại đến đây.
Người tới thấy Trình Tiểu Tùng, sau khi xác nhận thân phận của hắn, biết được hắn là người bị hãm hại thì thương lượng với Thiệu Thanh Viễn dẫn hắn đi, để hắn chỉ ra và xác nhận hai người làm hại hắn.
Hai người này có khả năng lúc trước bị đại tham quan Lữ đại nhân kia mua chuộc, trong tay cũng không biết còn cất giấu bao nhiêu chuyện dơ bẩn, lần này mất bình tĩnh mới lộ mọi tội ác ra ngoài.
Nếu tra ra bọn hắn phạm tội nghiêm trọng, đương nhiên phải bị kết tội.
Trình Tiểu Tùng có chút sợ hãi, hắn sợ đây là lời nói dối để lừa hắn trở về, hắn không quá tin tưởng người bên phủ nha.
Thiệu Thanh Viễn thấy thế, cuối cùng để cho Trịnh Tuyền Thủy và Thiệu Song đi cùng với hắn.
Sau khi Trình Tiểu Tùng rời đi, bên thôn Đại Khê đã truyền đến tin tức, nói đã chọn xong ngày lành tháng tốt để động thổ, là hai ngày sau.
Cố Vân Đông vui mừng, hai ngày sau sẽ dẫn theo Mao Dũng và hai người công nhân đến thôn Đại Khê.
Người dân của thôn Đại Khê còn kích động hơn cả Cố Vân Đông, sắp khởi công, thôn bọn họ sắp có nhà xưởng, nói không chừng bọn họ cũng có thể tìm việc làm.
Bởi vậy đợi đến khi mấy người Cố Vân Đông đến, xung quanh đất hoang đã tập trung rất nhiều người dân trong thôn.
Không chỉ có thôn Đại Khê, còn có người dân ở thôn bên cạnh nghe được tin tức, thậm chí là mấy trưởng thôn bên cạnh, đều vô cùng náo nhiệt đến đây xem.
Tạ trưởng thôn cầm một tờ giấy đỏ, trên đó viết giờ khởi công.
Chỉ trong một khoảnh khắc giữa trưa.
Bên cạnh Cố Vân Đông và Mao Dũng đều đặt một cái cuốc mới tinh, trên đất hoang còn bày bàn thờ và các loại đồ cúng cùng với lư hương, dùng để bái tế thiên địa và các vị thần thổ địa.
Chờ đến canh giờ, trưởng thôn lập tức thắp hương, Cố Vân Đông bái lạy.
Ngay sau đó, Tạ trưởng thôn lại đốt pháo.
Trong một trận tiếng pháo nổ bùm bùm, Cố Vân Đông cầm cuốc, cuốc mạnh xuống đất, đào ra một khối đất lớn.
Cô đào hai khối, thì cất cuốc đi.
Tạ trưởng thôn mang theo người dân trong thôn tiến lên, cười khanh khách nói: “Chúc mừng Cố chủ nhân hôm nay động thổ, thần linh phù hộ, bình an vô sự.”
Cố Vân Đông chắp tay cười: “Cảm ơn trưởng thôn.”