Chương 1439: Cứu một cô nương, tên là Vương Thải
Mọi người có mặt đều sửng sốt, Thiệu Thanh Viễn đều nhíu mày.
Lúc này ngược lại không để hắn đứng lên, chỉ hỏi: “Chuyện gì?”
Trình Tiểu Tùng hít sâu một hơi: “Tiểu nhân muốn cầu xin đại nhân, cứu một người.”
“Người nào?”
Trình Tiểu Tùng nhìn trái nhìn phải, hiện giờ ở tiền đường đều là người Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn mang theo người, đều là người một nhà. Hắn do dự một lát, sau đó nói: “Là một cô nương, tên của nàng là Vương Thải, bị người khác uy hiếp không cách nào thoát thân.”
Vương Thải??
Cố Vân Đông cảm thấy tên này có chút quen thuộc, cho đến khi nghe Trình Tiểu Tùng nói nàng là người của thôn Đại Khê, đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói Vương Thải, là muội muội của…… Vương Quang?”
Lúc này những người khác cũng đều ngẩn người, Vương Quang, không phải là người bán hàng rong vô tội bị Trang Đại Phúc sát hại lúc trước sao?
Trình Tiểu Tùng quay đầu, gật đầu với Cố Vân Đông: “Đúng vậy.”
Cố Vân Đông có vẻ hơi giật mình, đi đến trước mặt hắn: “Ngươi cẩn thận nói cho ta nghe biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ta nhớ hình như Vương Thải đã mất tích vào năm năm trước sao, ngươi gặp qua nàng ấy? Khi nào?”
Lúc trước, khi cô và Thủy Đào lên núi gặp Tạ Chi đốt vàng mã cho Vương Quang, Tạ Chi nói như vậy.
Vẻ mặt Trình Tiểu Tùng nghiêm túc, thấp giọng mở miệng: “Lúc trước tiểu nhân có nói với đại nhân, khi mình bị hai quan sai kia đẩy xuống vách núi, vận khí tốt nên treo trên cây, vừa vặn bên cạnh có một hang động, tiểu nhân cố gắng nhảy vào hang động đó mới có thể trốn thoát. Lúc ấy tiểu nhân vào trong hang động, muốn tìm xem có lối ra hay không, sau đó gặp được Vương Thải, lúc ấy nàng đang hôn mê ở bên trong, trên người bị thương, còn phát sốt.”
Đương nhiên Trình Tiểu Tùng không thể bỏ mặc nàng, mặc dù lúc ấy trên người hắn cũng bị thương, vừa đói vừa khát lại vừa mệt, nhưng vẫn dìu nàng sang một bên, tìm một khe nứt trên tảng đá có dòng nước chảy ra, cho Vương Thải uống nước, hạ nhiệt.
Sau đó nhìn thấy một cái túi nhỏ bên cạnh Vương Thải, trong túi chứa đồ đánh lửa, hai bộ quần áo và những đồ vật khác, may mắn có một ít lương khô.
Nhìn Vương Thải lúc nóng lúc lạnh, vội vàng châm lửa, đắp hai bộ quần áo lên người nàng.
Cứ như vậy lăn lộn một thời gian, mãi cho đến ngày hôm sau, Vương Thải mới tỉnh lại, nhiệt độ cũng giảm xuống.
Trình Tiểu Tùng vừa thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ Vương Thải vừa khỏi, hắn lại ngã bệnh.
Hai người cứ như vậy ở trong hang động kéo dài mấy ngày, tuy rằng sau đó không sốt nữa, nhưng vết thương trên người cũng cần phải dưỡng tốt. Đặc biệt là Vương Thải, tay trái bị người khác dùng kiếm đâm một lỗ lớn.
Cũng may trước khi nàng hôn mê đã cầm máu cho mình, nhưng vẫn mất máu quá nhiều. Nếu không phải Trình Tiểu Tùng chăm sóc, có thể vượt qua được hay không cũng không biết được.
Hai người cũng coi như cùng chung hoạn nạn, đều cứu mạng lẫn nhau, chờ tốt lên một chút thì cùng nhau tìm lối ra.
Nhưng bọn họ tìm mấy ngày cũng không tìm được, cũng không thể leo lên vách núi lúc trước bọn họ rơi xuống, cũng không biết còn có thể chống đỡ được mấy ngày.
Hai người đều cho rằng có thể sẽ chết ở chỗ này, nên nói rất nhiều lời với nhau.
Trình Tiểu Tùng kể chuyện của mình cho Vương Thải nghe, những chuyện khác đều không sao, hắn chỉ lo lắng Lữ đại nhân kia không giết được mình, còn muốn làm hại đến người nhà của hắn.
Nhắc đến cha mẹ và muội muội, nhất thời bi thương, hắn lúc ấy khóc rất thảm thương, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế.
Có lẽ bị hắn ảnh hưởng, Vương Thải cũng không khống chế được đỏ mắt, nói trong nhà mình cũng còn có một ca ca tên là Vương Quang, nàng chết, không biết ca ca có bị người ta giết hay không.
Hai người ở trong hang động tăm tối nương tựa lẫn nhau, nói rất nhiều lời.
Trình Tiểu Tùng lúc này mới biết, năm năm trước Vương Thải rời khỏi nhà, đã không còn gặp lại ca ca nữa.
Năm năm trước, Vương Thải còn chưa đến mười tuổi, lúc ấy nàng một mình lên núi hái nấm và rau rừng, muốn thêm chút đồ ăn trong nhà, chờ ca ca lấy được tiền công mua chút thịt trở về, sẽ chúc mừng sinh nhật ca ca.
Vương Thải từ nhỏ đã đi theo Vương Quang vào núi, cho nên không hề lo sẽ lạc đường hay sẽ gặp phải nguy hiểm gì, dù sao nàng vẫn luôn ở vùng ngoại ô, trước kia nàng còn đi vào cả núi sâu.
Nhưng mà cố tình ngày đó vận khí không tốt, sau khi nàng vào núi, ở lối vào núi sâu gặp phải một người đàn ông bị thương.
Người đàn ông vừa mới giết người, trên mũi kiếm còn có vết máu, từng giọt máu tươi nhỏ trên cỏ, ở trong lòng Vương Thải cũng dấy lên nước sôi lửa bỏng, khiến toàn thân nàng cứng đờ, cũng không dám thở mạnh.
Nàng thấy mặt của người đàn ông kia, đương nhiên người đàn ông kia sẽ không buông tha cho nàng.
Nhưng cũng may, chính người đàn ông kia cũng bị thương, lại thấy Vương Thải cũng chỉ là một đứa nhỏ, có chút coi khinh nàng, cho nên tạm thời không giết nàng. Ngược lại bảo nàng dẫn đường, dẫn mình ra khỏi núi Cao Đàm, đến lúc đó lại giết người diệt khẩu cũng không muộn.
Lúc ấy, người đàn ông kia bị lạc đường.
Vương Thải tạm thời bảo vệ được tính mạng, cuối cùng bình tĩnh một chút, đầu óc cũng bắt đầu suy nghĩ.
Nàng là một người thông minh, một đường đi đều đào hố cho người đàn ông kia. Bề ngoài tỏ vẻ nơm nớp lo sợ, đơn thuần vô tội, nghe người người đàn ông nói sẽ không giết nàng còn thật sự tin tưởng, còn đặt biệt ân cần nói tình huống ‘trong nhà’ cho hắn. Nhưng trong lòng nàng cũng đã từng bước đi đến kế hoạch.
Cuối cùng, người người đàn ông bị nàng đưa tới bẫy do thợ săn đào, trực tiếp rớt xuống.
Vương Thải thoát thân, xoay người bỏ chạy.
Nhưng vẫn chậm một bước, đúng lúc này, đồng bọn của người đàn ông kia tới, không nói hai lời bắt Vương Thải trở về, cũng cứu người đàn ông dưới bẫy lên.
Vương Thải biết mình chết chắc rồi, quả nhiên, người đàn ông kia vừa được cứu khỏi bẫy, chuyện đầu tiên là muốn giết nàng.
Ngược lại mấy tên đồng bọn kia cản người lại, thậm chí còn nổi lên lòng tiếc tài của nàng.
Hắn nói với người đàn ông kia: “Tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ như vậy, vậy mà có thể làm cho ngươi mất đi tâm phòng bị, thậm chí còn lừa được ngươi. Nếu không phải nàng ta không đủ tàn nhẫn, trực tiếp cầm một tảng đá ném vào đầu ngươi, ngươi có thể sẽ chết trong tay nàng ấy. Hiện tại đã thông minh như vậy, nếu mang về bồi dưỡng tốt, qua vài năm nữa, chẳng phải sẽ là một lưỡi dao sắc bén trong tay chúng ta sao? ”
Hai người đánh Vương Thải ngất xỉu mang trở về, chờ sau khi Vương Thải tỉnh lại, tình huống trong nhà nàng đã bị bọn chúng điều tra rõ ràng.
Vương Thải có một người ca ca tên là Vương Quang, hai huynh muội từ nhỏ nương tựa lẫn nhau mà sống, tình cảm rất sâu đậm. Chỉ cần điểm này, cũng đủ cho bọn chúng khống chế Vương Thải.
Con người chỉ cần có nhược điểm là có thể an tâm làm việc cho người khác.
Bọn chúng cho Vương Thải uống thuốc, không chỉ như vậy, còn dùng tính mạng của Vương Quang để uy hiếp. Bọn chúng lặng lẽ mang theo Vương Thải trở lại thôn Đại Khê, sau đó ở trước mặt nàng, bỏ độc vào trong thức ăn của Vương Quang, mang nàng đến tận mắt nhìn thấy ca ca mình ăn nó.
Dược tính của thuốc độc kia Vương Thải đã thấy qua, có một người phản bội chủ tử, đã bị uống thuốc độc này, sau đó thủng ruột và dạ dày bị thối rữa, thất khiếu chảy máu, đau đớn một ngày một đêm, thống khổ mà chết.
Bọn họ muốn Vương Thải nghe lời, như vậy mới có thể mỗi năm giải dược cho Vương Quang một lần, nếu không hai huynh muội đều phải mất mạng.
Vương Thải không còn cách nào, chỉ có thể nghe lời bọn chúng làm việc.