Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1441 - Chương 1441. Trình Tiểu Tùng Không Thể Đi

Chương 1441. Trình Tiểu Tùng không thể đi Chương 1441. Trình Tiểu Tùng không thể đi

Chương 1441: Trình Tiểu Tùng không thể đi

Cố Vân Đông hỏi Trình Tiểu Tùng: "Ngươi vừa nói, lúc Vương Thái và ngươi tách ra, ngươi có chuyện gì thì để lại ký hiệu cho nàng ấy. Cho nên các ngươi có thể liên hệ với nhau đúng không?"

Trình Tiểu Tùng liên tục gật đầu, nhưng tiếp theo đấy hắn lại khẽ lắc đầu: "Khi tiểu nhân đến thôn Đại Khê, vừa nghe được tin tức huynh trưởng của Vương Thái bị giết nên đã quay trở lại sơn động ở chân núi, nơi lúc trước tiểu nhân và nàng ấy đi ra, cũng để lại tin tức ở nơi đó. Tiểu nhân ở nơi đó đợi Vương Thái hai ngày, nhưng không thấy người đến, cho nên chỉ có thể về trước, tìm ngôi nhà trên cây kia vào ở. Tiểu nhân nghĩ, nếu Vương Thái thấy được tin mình lưu lại, nhất định nàng sẽ tới tìm."

Nhưng Vương Thái không đến, điều này nói rõ nàng ấy không quay lại nơi đó.

"Sau khi tiểu nhân lên núi thì chưa từng xuống núi. Thứ nhất tiểu nhân sợ bị người nhìn ra thân phận, thứ hai tiểu nhân cũng lo lắng Vương Thái đến tìm không thấy. Đến hôm qua, khi tiểu nhân nghe Tuyền Thủy nói, đã tìm được hung thủ sát hại Vương Quang, lại là Thiệu đại nhân phá án, tiểu nhân mới biết được chân tướng của sự việc." Cũng mới có ý định nói tin tức cho Thiệu đại nhân.

Thiệu Thanh Viễn rũ mắt xuống: "Chẳng những hiện tại Vương Thái không thể quay về chân núi kia, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không về được. Việc Vương Quang bị giết huyên náo lớn như vậy, kẻ đứng sau nàng khẳng định cũng biết. E là sau khi kẻ đó biết không nắm được nhược điểm gì của Vương Thái, để tránh nàng ta cá chết lưới rách, y sẽ không để cho nàng đến gần phụ cận phủ Lạc Châu."

Thậm chí, hắn lo rằng những người kia sẽ trực tiếp giết chết Vương Thái.

Trình Tiểu Tùng nghe xong cũng có chút sốt ruột: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Ngươi dẫn chúng ta đến chân núi kia nhìn xem."

Trình Tiểu Tùng nghe vậy, biết rõ Thiệu Thanh Viễn sẽ không mặc kệ Vương Thái, lúc này hắn mới cao hứng, lại dập đầu thêm một cái: "Vâng, tiểu nhân sẽ dẫn đại nhân đi ngay ạ."

Trịnh Tuyền Thủy ngăn Trình Tiểu Tùng đang kích động lại: "Gì mà đi ngay lúc này, ngươi không nhìn thử xem bây giờ là mấy giờ. Trời sắp tối rồi, chân núi mà ngươi nói, cách nơi này cũng không gần, hiện tại làm sao xuất phát được."

Trình Tiểu Tùng ngẩn người, lau mặt một cái: "Ta, ta quên."

Thiệu Thanh Viễn: "Hay là thế này đi, hôm nay nghỉ ngơi trước một đêm, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát." Nghĩ một lúc, hắn lại ra hiệu cho Trình Tiểu Tùng đứng lên bước tới.

Đối phương không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe lời đưa tay ra.

Thiệu Thanh Viễn bắt mạch cho Trình Tiểu Tùng, vấn đề không lớn, tuy Trình Tiểu Tùng mới trở về từ phủ thành, nhưng vẫn có thể chạy được. Xem ra, mấy ngày nay có Trịnh Tuyền Thủy ở bên cạnh, việc điều trị thân thể không tệ.

Thiệu Thanh Viễn buông tay ra, Cố Vân Đông lại nhíu mày nói: "Vốn định ngày mai sẽ tiễn ngươi trở về đoàn tụ với cha mẹ, hiện giờ lại bởi vì chuyện của Vương Thái, trong thời gian ngắn này chỉ e là ngươi không quay về được rồi."

Vương Thái có dáng vẻ ra sao bọn họ cũng không biết, hơn nữa cho dù họ có nhìn thấy Vương Thái, chắc hẳn nàng ấy cũng sẽ không tin tưởng bọn họ. Trình Tiểu Tùng là cầu nối rất tốt, nếu hắn nói, Vương Thái sẽ tin tưởng.

Cho nên, hiện giờ Trình Tiểu Tùng vẫn không thể rời khỏi đây.

Trình Tiểu Tùng ngẩn người, cúi đầu suy nghĩ: "Tuy, tuy tiểu nhân cũng rất muốn về nhà, sớm ngày gặp cha mẹ. Nhưng chuyện của Vương Thái, ta cũng không thể không quản, nàng ấy đã cứu mạng của ta, lại cho ta bạc, còn để cho ta có chỗ dung thân. Hiện giờ huynh trưởng của nàng ấy bị hại, nàng cũng trúng độc, không có tự do, ta thật sự không thể nào xem như không biết gì hết được."

Hắn không làm được, không thể biết rõ nàng ấy vẫn còn chịu khổ chịu cực mà bản thân hắn lại không có gì vướng bận hưởng thụ sung sướng đoàn tụ với gia đình được.

Cố Vân Đông vỗ vỗ bờ vai của Trình Tiểu Tùng, trong ánh mắt pha lẫn vui vẻ: "Nếu đã vậy, bọn ta đây sẽ viết cho người nhà của ngươi một bức thư, ta sẽ cho người tự mình đưa đến trong tay cha mẹ ngươi, nói một chút tình hình cho bọn họ biết, để cho họ an tâm."

Mắt Trình Tiểu Tùng sáng rực lên: "Cảm ơn phu nhân."

Việc đã được quyết định, Cố Vân Đông rất nhanh đã viết xong một phong thư, lại sai người nhanh chóng gửi đi.

Bức thư này gửi rất nhanh, không đến mấy ngày, đã tới thôn Đại Cốc.

Mà lúc này cả nhà Trình Phóng lại vừa mới biết được tin Trình Tiểu Tùng đào tẩu mất tích, cả gia đình đều chìm trong một bầu không khí nặng nề.

Tin tức do Diệp tham tướng phái người đưa tới, lúc trước cũng là do chính hắn phái người tới, hộ tống mấy người bị Lữ đại nhân vu oan lưu đày ra biên cảnh trở về nhà.

Có một nhóm người trở về được, nhưng cũng có một nhóm người. . . Không về được. Mà Tiểu Tùng nhà bọn họ, chính là nhóm người không về được.

Trình gia vốn cho là thời kỳ cực khổ đã qua, không ngờ tin dữ lại ở chỗ này chờ bọn họ. Nhất thời bi thương bộc phát, lên tiếng khóc rống.

Thái trưởng thôn dẫn theo cháu gái Thái Tiểu Ngư đến, thở dài một hơi, khuyên bọn họ: "Các ngươi không cần bi quan như thế, vị kia cũng chỉ bảo là người đào tẩu mất tích. Vậy Tiểu Tùng đào tẩu, hắn nhất định sẽ tìm cách, nghĩ cách trở về nhà đúng không? Đến lúc đó khi hắn biết rõ oan khuất của Trình gia đã được điều tra rõ, thế chẳng phải hắn sẽ không có chuyện gì hay sao?"

Thôn trưởng thôn Tiểu Cốc cũng đến thăm người Trình gia nhếch miệng, nói thật nhẹ nhàng, ông cho rằng người trở về sẽ không có chuyện sao? Đó là đào tẩu khỏi nơi lưu đày đấy, cho dù Trình Tiểu Tùng trở về, hắn cũng là phạm nhân. Nói không chừng, mọi người trong Trình gia sẽ lại bị liên lụy thêm lần nữa.

Nhưng thôn trưởng thôn Tiểu Cốc không nói những lời này ra, người Trình gia đã đủ thương tâm rồi, hà tất phải làm cho họ đau lòng thêm nữa.

Lời an ủi của Thái trưởng thôn cũng không có tác dụng gì, không khí trong nhà càng nặng nề hơn.

Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên có thôn dân lớn tiếng chạy vào, hô to lên: "Trình Phóng, Trình Phóng, ngươi mau ra đây, Thiệu đại nhân có thư, sai người gửi đến cho nhà các ngươi."

Thiệu đại nhân? ?

Người trong phòng lập tức cảm thấy lo lắng, sao Thiệu đại nhân lại viết thư cho họ? Chẳng lẽ Thiệu đại nhân đã biết việc Trình Tiểu Tùng tự ý bỏ trốn, cho nên muốn hỏi tội bọn họ?

Vào lúc mọi người đang tâm thần bất định, người thôn dân kia đã cầm bức thư chạy đến.

Trình Phóng có chút bất an nhận lấy lá thư, ông không biết chữ, tuy lúc trước quận chúa cho con ông sách vở, nhưng lúc ấy ông cũng chỉ học chút da lông, xem thư cũng không thể hiểu được nhiều.

Vì vậy Trình Phóng khẽ cắn môi, đưa bức thư cho Thái trưởng thôn: "Trưởng thôn, người giúp bọn ta nhìn xem, bên trong viết gì đi."

Thái trưởng thôn vội vàng nhận lấy, mở giấy viết thư ra.

Ông cũng không vội vã đọc, đầu tiên là lướt sơ hết nội dung một lần, sau một lúc lâu, Thái trưởng thôn nở một nụ cười như trút được gánh nặng.

"Không có việc gì, không có việc gì, Tiểu Tùng không có việc gì, không chỉ vậy, hắn còn có vận may lớn nữa đấy."

"Gì?? Thế là thế nào?" Trình Phóng vội hỏi.

Thái trưởng thôn ho nhẹ một tiếng, giọng điệu càng hiền lành hơn: "Bức thư này ấy, là Tiểu Tùng bảo người đưa tới. Trong thư nói, Tiểu Tùng không phải mất tích do tự ý bỏ trốn, mà là do cẩu quan họ Lữ kia không muốn buông tha cho hắn, lén mua người muốn bắt giết hắn. Kết quả Tiểu Tùng không những đại nạn không chết, bình yên vô sự, mà còn gặp được Thiệu đại nhân và quận chúa. Sau khi biết rõ thân phận của Tiểu Tùng, mấy người Thiệu đại nhân đã nhanh chóng giúp đỡ, bắt được kẻ muốn giết Tiểu Tùng, cho nên tội danh bỏ trốn của Tiểu Tùng cũng được rửa sạch rồi. Vốn Tiểu Tùng cũng muốn trở về nhà, nhưng hắn biết được chuyện đã xảy ra ở thôn của chúng ta, Tiểu Tùng cũng biết rõ việc Trình gia vì Thiệu đại nhân nên mới có thể rửa sạch oan khuất, cho nên hắn muốn ở bên người Thiệu đại nhân, thay Thiệu đại nhân làm việc. Tiểu Tùng còn nói, Thiệu đại nhân mới vừa đảm nhiệm chức quan, bên người vừa lúc thiếu người, hắn tuy không có bản lãnh gì nhưng đi theo chạy chân làm việc lặt vặt cũng rất tốt, cũng có thể báo đáp ân tình của Thiệu đại nhân."

"Người, người nói thật sao?" Ba người của Trình gia vui mừng ra mặt, vội vàng cầm lấy bức thư.

Bình Luận (0)
Comment