Chương 1442: Sầm Lan đến rồi sao
Tuy ba người Trình Phóng không hiểu được mấy chữ, nhưng họ vẫn vô cùng quý trọng bức thư, cứ cầm lấy nhìn đi nhìn lại.
"Không có việc gì là tốt rồi, Tiểu Tùng không có việc gì là tốt rồi."
Thái trưởng thôn cũng hơi ghen tỵ: "Còn không phải sao? Trình gia các ngươi gặp được Thiệu đại nhân và quận chúa, thật sự là quá may mắn."
Trình Tiểu Tùng đi bên người Thiệu đại nhân làm việc, về sau khẳng định tiền đồ vô lượng, nói không chừng toàn bộ thôn Đại Cốc sau này đều phải dựa vào Trình gia rồi.
Những người khác trong phòng cũng rất hâm mộ, thế này đại khái gọi là đại nạn không chết ắt có phúc ở phía sau nhỉ?
Ba người Trình gia cũng thấy rất may mắn, vội vàng xin nhờ trưởng thôn, viết một phong thư hồi đáp gửi lại cho Trình Tiểu Tùng, bảo hắn yên tâm đừng lo lắng gì, cứ làm việc cho Thiệu đại nhân, đừng lo cho người trong nhà. Trong nhà có bạc, là tiền nha môn bồi thường lúc trước, hiện giờ cuộc sống vô cùng tốt, chân của Trình Phóng cũng vẫn luôn trị liệu, hiệu quả rất khá, tuy về sau đi đường sẽ cà thọt, nhưng so với việc hai chân tàn phế đã tốt hơn rất nhiều.
Tóm lại là bảo Trình Tiểu Tùng yên tâm, nghe lời Thiệu đại nhân, học tập thêm quan sát nhiều thêm, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.
Thư viết xong bèn gửi ra ngoài.
Mà Trình Tiểu Tùng được họ ngóng trông, lúc này đang dẫn theo mấy người Thiệu Thanh Viễn tiến về hướng chân núi.
Một đoàn người ra roi thúc ngựa, xuất phát từ buổi sáng, giữa trưa đã đến nơi.
Trình Tiểu Tùng bị Thiệu Văn ôm ngồi cùng một con ngựa, lúc xuống ngựa bờ mông hắn sắp biến hình thành bốn cánh hoa, vừa đặt chân xuống đất đã có cảm giác hai chân như nhũn ra, suýt chút nữa là ngã ngồi ra đất.
Thiệu Văn vội vàng đỡ người: "Không sao chứ."
Trình Tiểu Tùng lắc đầu, trước kia hắn đều đi bộ, bởi vì không thể vào thành, cho nên hắn đi đường xa qua lại giữa thôn Đại Khê và chân núi, cũng vì thế nên thời gian lâu hơn, mỗi lần đều mất hai ngày.
Hắn chưa bao giờ cưỡi ngựa chạy đến, trong lòng cũng không biết rốt cuộc là hưng phấn hay khó chịu.
Nghỉ ngơi một lát, Trình Tiểu Tùng liền đứng dậy làm việc.
Ký hiệu ở chân núi hắn để lại cho Vương Thái vẫn còn, Trình Tiểu Tùng tiến lên nhìn sau đó lắc đầu, quay lại nói với Thiệu Thanh Viễn: "Ký hiệu không biến mất, nàng chưa từng đến."
Xem ra quả nhiên là Thiệu đại nhân đã đoán đúng, hiện tại rất có khả năng Vương Thái không thể thoát thân được.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Đi, lên núi nhìn xem."
Đoàn người đã đến vị trí của lăng mộ ở trên núi, Thiệu Thanh Viễn vừa nhìn thoáng qua từ rất xa, đã nhíu mày nói: "Không cần đi nữa."
Lúc trước khi Trình Tiểu Tùng và Vương Thái đi từ lăng mộ ra, không bao lâu sau nơi đây lại có vài trận mưa to, bị đám trộm mộ kia phá hủy một trận, mộ địa đã sụp xuống rồi.
Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên làm cho cư dân dưới chân núi chú ý.
Hiện giờ, lối ra kia lại bị núi đá cây cối che, lấp kín, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cách nào đào ra được, hơn nữa xung quanh lăng mộ cũng đã có quan phủ quan sai địa phương đến trông coi.
Đường này đi không được, chỉ có thể tìm một con đường khác.
Thiệu Thanh Viễn quyết định nhanh chóng, hắn xoay người, bảo Trình Tiểu Tùng dẫn bọn họ đến vách núi lúc trước hắn bị đẩy xuống.
Khoảng cách vách núi đến chân núi bên này có hơi xa, nơi đó ở mặt khác của ngọn núi.
Lúc cả đoàn người chạy đến nơi, trời đã hơi tối, bọn họ chỉ có thể tìm nhà nông ở phụ cận nghỉ ngơi, ngày mai lại đi tiếp lên núi nhìn xem.
Cuộc hành trình lần này Cố Vân Đông không đi cùng, cô ở lại thị trấn vẽ bản vẽ kết cấu của nhà xưởng.
Thời gian có chút gấp rút, tuy Cố Vân Đông rất muốn cùng đi xem, nhưng cô cũng chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.
May là hôm nay chỉ cần vẽ thêm một trang mới, bản vẽ này cũng gần như hoàn thành rồi.
Ngay lúc Cố Vân Đông vừa viết xong một số cuối cùng, đang định kiểm tra kỹ lại xem có sai lệch nơi nào không thì thấy Liễu Diệp vội vàng bước vào: "Phu nhân, bên ngoài có một vị tự xưng là Sầm tiên sinh huấn đạo ở huyện học đến bái phỏng."
Sầm tiên sinh? Sầm Lan?
Cố Vân Đông vội vàng sắp xếp, thu dọn lại bản vẽ: "Ngươi dẫn người tới đại sảnh dâng trà trước."
"Vâng."
Liễu Diệp đi ra ngoài, Cố Vân Đông sửa sang lại quần áo một chút, lúc này cô mới đi ra đại sảnh.
Sầm Lan đang đoan trang hữu lễ ngồi ở đó uống trà, nhìn thấy Cố Vân Đông đến, hắn nhanh chóng đứng dậy hành lễ: "Phu nhân, Sầm mỗ quấy rầy."
"Tiên sinh không cần khách khí, ngồi đi." Cố Vân Đông xem xét hắn vài lần: "Xem ra tinh thần của tiên sinh không tệ lắm, chắc là ở huyện học không tồi? Hôm nay tiên sinh đến, có chuyện gì vậy?"
"Vâng, lúc trước có nói với phu nhân về việc nữ phu tử dạy học, trải qua mấy ngày suy nghĩ, nay đã sắp xếp xong giờ dạy học. Hôm nay Sầm mỗ đặc biệt đến đây hỏi xin ý kiến của phu nhân."
Dứt lời, hắn lấy một trang giấy ra.
Mặt trên đã viết không ít chữ, dày đặc, không chỉ có thời khóa biểu xếp cho Cố Vân Đông, mà còn có thời khóa biểu của mấy phu tử khác.
Cố Vân Đông lướt mắt đến giờ lên lớp của chính mình, tiết học thứ nhất, chính là chương trình học vào ba ngày sau.
Hiện tại thời tiết đã bắt đầu nóng lên, cho nên huyện học còn vô cùng săn sóc xếp lịch vào thời điểm nhiệt độ thoải mái nhất của buổi sáng, xem ra xác thực là chiếu cố cô.
Ba ngày sau à. . .
Trong lòng Cố Vân Đông thoáng tính toán một chút, việc tu sửa ở huyện nha đã hoàn thành, ngày mai phải kiểm tra một phen, sau đó là phát tiền công cho nhóm công nhân Mao Dũng.
Từ ngày mai lại để cho những công nhân kia nghỉ ngơi một ngày, tiện thể cô và Mao Dũng thảo luận nghiên cứu về bản vẽ cấu tạo của nhà xưởng, nhìn xem có nơi nào chưa ổn không.
Từ lúc ấy thì thôn Đại Khê bắt đầu chính thức khởi công rồi, cô cũng phải đến hiện trường xem xét.
Dự định như thế, ba ngày sau vừa vặn có thể nghĩ ngơi đôi chút, chừa ra một canh giờ đương nhiên không có vấn đề gì.
Xem lại hành trình của bản thân trong đầu một lần, Cố Vân Đông liền đồng ý: "Không có vấn đề, đến lúc đó ta sẽ đến đúng giờ dạy học ở huyện thành."
Sầm Lan vui mừng, đứng lên chắp tay hành lễ: "Vậy làm phiền phu nhân. À, không đúng, phải gọi là Cố phu tử."
Cố Vân Đông: ". . ." Cũng không cần khách khí như thế, cô sẽ thấy không quen đấy.
Cố Vân Đông cảm thấy là lạ, khẽ ngước cằm lên, mỉm cười đáp lại.
Sầm Lan thấy việc đã nói xong, bèn chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
Trước khi rời đi, hắn lại ngừng lại: "Đúng rồi, hôm nay ta đến sao lại không gặp được Thiệu đại nhân?"
"Sầm tiên sinh tìm phu quân có việc sao?"
"Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là ta nghĩ đến việc đã đến huyện nha, nên thăm hỏi ân cần. Hơn nữa ta có thể làm huấn đạo ở huyện học cũng là được Thiệu đại nhân đề bạt, ta muốn cảm ơn đại nhân vì đã cho ta một cơ hội tốt như thế. Nói thật là, trước kia ta không hề nắm chắc gì về việc thi đậu kỳ thi ở kinh thành lần tới nhưng sau mấy ngày ở huyện học, thời gian trôi qua phong phú lại thỏa mãn, tựa như đả thông kinh mạch vậy, khiến cho việc làm văn của ta càng thông thấu hơn. Xem ra hoàn cảnh học tập đúng là rất quan trọng, nhìn thấy học sinh bên trong huyện học, ta lại có thể tìm được sơ tâm của bản thân lúc trước khi đọc sách."
Điều này, Cố Vân Đông đồng ý hoàn toàn, bằng không thì cô cũng sẽ không đồng ý đến huyện học làm nữ phu tử rồi, suy nghĩ về lúc trước, lúc đó còn chẳng phải là thử xem có thể đột phá bình cảnh hay không sao?
"Phu quân có việc, không ở huyện nha, nhưng lời của tiên sinh, ta sẽ nói lại với chàng ấy. Phu quân biết rõ việc học của tiên sinh có thể tiến thêm một bước, chàng ấy sẽ rất cao hứng."
Sầm Lan cười nói: "Thế thì đa tạ phu nhân rồi."
Hắn thở ra một hơi, bước nhanh rời khỏi huyện nha, quay trở lại huyện học.
Cố Vân Đông đứng nguyên tại chỗ một lát, đột nhiên cô cảm thấy tràn đầy chờ mong với việc đến huyện học làm phu tử.
Cũng không biết, những học sinh kia có bất ngờ hay không.
Đúng rồi, việc này cô còn chưa nói cho Thái Việt biết, đến lúc đó cho hắn một kinh hỉ.